Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2467: Lĩnh Ngộ Của Thích Khách (1)

Qua Qua nói tiếp: “Về chúng ta, sinh dưới tàng cây, sinh trưởng ở trên cây, ăn ở trên cây, cuối cùng chết cũng chết ở trên cây, có thể nói cả đời đều vượt qua ở trên cây, hiểu biết đối với cây cối, có thể nói là trong xương tủy đã tồn tại.

Ta nếu chưa tu luyện thành tinh, ta cũng phải sinh sống ở trên cây, mỗi ngày uống dịch cây… Ai hiểu biết về cây hơn ta? Lại nói những cái cây đó đều là cây cối thông thường của Quỷ Vực, ta liếc một cái có thể nhìn ra là cây gì. Một điểm này, tuyệt đối ngay cả Hậu Khanh cũng không ngờ được.”

Diệp Thiếu Dương mặt ngây dại nhìn Qua Qua, thế mà không thể phản bác.

“Thế này cũng quá trùng hợp rồi nhỉ?” Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, tự hỏi tự đáp, “Nhưng có đôi khi, chính là trùng hợp như vậy, có lẽ chính là ý trời đi, chỉ điểm cho ta biện pháp cứu ra Lãnh Ngọc. Qua Qua ngươi ngon quá rồi, chuyện này, ngươi là công đầu! Đúng rồi Qua Qua, từ rừng rậm hắc ám đi ra, đường lên Thiên Khí sơn, còn có địa điểm Lãnh Ngọc bị giam giữ, người đều nhớ rõ chứ?”

Qua Qua nói: “Cái này ta nhớ rõ. Nhưng… Hang núi kia có phù ấn gia cố, người thường không mở được. Chỉ có Hậu Khanh cùng thân tín của hắn mới có thể mở ra.”

“Dùng ngoại lực thì sao?”

Qua Qua lắc đầu, “Ta thấy, đó không phải đá núi bình thường, dùng pháp thuật nhắm chừng khó có thể mở ra.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cái này ta có cách. Tim Quách sư huynh là được.”

“Hắn chỉ mấy trò đó, có thể có biện pháp nào?

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này ngươi không hiểu, võ công cao tới đâu cũng sợ dao làm bếp, cửa đá văng nữa, cũng sợ thuốc nổ… Ai u, còn rất thuận miệng.”

“Cái này… Có thể được không?” Qua Qua nói, “Đó là Không Giới, không giống với nhân gian chúng ta, thuốc nổ nhân gian ở nơi đó không dùng được nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, nhưng, so với như thế nào xuyên qua rừng rậm hắc ám, đây cũng không phải vấn đề gì lớn.

Cái này thực sự gọi là trời không tuyệt đường người. Vốn cho rằng gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ, hôm nay lại thấy được cơ hội thành công. Trong lòng Diệp Thiếu Dương hưng phấn khó có thể ức chế, hận không thể lập tức xuất phát, đến Thiên Khí son cứu ra Lãnh Ngọc…

Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiếu Dương bị điện thoại của Tạ Vũ Tình đánh thức, nói cho hắn tra được manh mối có liên quan Thánh Linh hội: phân hội Thánh Linh hội thành phố này, chính là cái mà Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình từng đi phá kia, cô về sau phái người đi qua điều tra, ở phụ cận tòa nhà kia ngồi canh vài ngày, kết quả bên trong không có một ai, đi vào điều tra mới phát hiện, đã người đi nhà trống.

Đây vốn là thứ Diệp Thiếu Dương có thể đoán được, tuy trong Thánh Linh hội này có tà vật mạnh mẽ nghi là ảnh mị kia tồn tại, nhưng cũng tuyệt không muốn tìm phiền toái, dẫn tới giới pháp thuật chú ý, đã bị Diệp Thiếu Dương phát hiện, quá nửa sẽ từ Thạch Thành rút lui, ít nhất cũng phải đổi chỗ. Tạ Vũ Tình bảo người ta ngồi canh, cũng chỉ là điều tra lấy lệ, cô muốn nói với Diệp Thiếu Dương, không phải chuyện này.

Manh mối thật sự hữu dụng, vẫn là lão Quách cung cấp cho cô: Lão Quách sau khi trở về, lợi dụng quan hệ của mình ở giới pháp thuật dân gian, thăm hỏi khắp nơi, cuối cùng tra được xác thực một chỗ phân hội khác: ở Hàng Châu cách Thạch Thành cách khoảng ba trăm dặm. Lúc này mới gọi điện thoại cho Diệp Thiếu Dương, hẹn hắn cùng nhau đi qua điều tra.

Từ sau tối qua nghe Qua Qua nói chuyện rừng rậm hắc ám, cả đầu óc Diệp Thiếu Dương đều là cái này, đối với chuyện khác căn bản không nhấc dậy nổi hứng thú gì, nhưng căn cứ trước đó phỏng đoán, Thánh Linh hội này rất có khả năng có quan hệ với pháp thuật công hội, dù sao trước mắt cũng cần chờ đợi tín hiệu của Lâm Tam Sinh và Tiểu Cửu, không có việc gì, Diệp Thiếu Dương đáp ứng.

Tạ Vũ Tình tỏ vẻ lát nữa lái xe tới đón hắn.

Diệp Thiếu Dương rời giường rửa mặt, sau đó đi vào phòng khách, nhìn thấy Bích Thanh ghé vào trên bàn trà nhỏ của phòng khách, còn đang lấy di động xem TV, một đầu di động nối với cục sạc, đang sạc pin. Qua Qua ở một bên xem TV, luôn luôn là phim kháng chiến.

“Hai người các ngươi thật sự là tổ TV hai người nha, thích xem phim như vậy. Ta nói, ngươi rốt cuộc xem bao lâu rồi.” Diệp Thiếu Dương đi đến bên người Bích Thanh nói.

Bích Thanh tỏ vẻ mình đã xem cả đêm, sau di động hết pin, Qua Qua dạy cô sạc pin như thế nào, sau đó tiếp tục

xem…

Diệp Thiếu Dương cũng phục rồi.

“Phim nào khiến người mê như vậy chứ.” Diệp Thiếu Dương tò mò đi qua, vừa thấy màn hình, nhất thời ngây người: trên màn hình lại là Dung ma ma đang tra tấn Tiểu Yến Tử.

“Lão bà này, thực đáng chết!” Bích Thanh nghiến răng nghiến lợi mắng, quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương trọn mắt há hốc mồm mà nhìn mình, vội nói: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”

“Đúng đúng đúng, mấu chốt là, phim này là ta lúc còn nhỏ xem, không được ba mươi năm cũng có hai mươi năm rồi nhỉ, ngươi sao lại… Xem phim cũ như vậy?

“Phải không, ta thấy xem rất được nha, so với phim bây giờ hay hơn nhiều.” Bích Thanh lẩm bẩm một tiếng, tiếp tục chuyên tâm xem. Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, lúc ấy phim kiểu như Hoàn Châu Cách Cách cũng vô cùng lưu hành, mình lúc ấy cũng theo sự phụ cùng nhau xem ba lần, sau này phim cũng phát triển nhiều năm như vậy, bây giờ quay đầu xem đương nhiên cảm thấy là đồ cổ, nhưng Bích Thanh cũng chưa trải qua thời đại đó, lần đầu tiên xem, tự nhiên cảm thấy hấp dẫn người ta.

Bích Thanh đang xem kích động, một cái tay từ phía sau vươn tới, đem di động cướp đi.

Bích Thanh sửng sốt một phen, quay đầu nhìn thấy nụ cười tà ác của Diệp Thiếu Dương, cả giận nói: “Đem di động trả ta!”

“Đây là di động của ta, ta phải ra ngoài, người chung quy không thể không để ta dùng di động chứ.” Diệp Thiếu Dương đem di dộng cất vào trong túi quần, nói: “Được rồi, ta đi đây, người ở nhà đi.”

“Không được, mau đưa di động cho ta!” Bích Thanh tiến lên dây dưa với hắn, sau khi biết được hắn muốn đi Hàng Châu, lập tức tỏ vẻ nguyện ý đi theo cùng, nếu gặp được tình huống gì, cũng nguyện ý ra tay đối phó, không vì cái gì khác, chỉ yêu cầu Diệp Thiếu Dương trên đường cho cô xem di động.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, cuối cùng không chịu nổi cô dây dưa, đành phải đáp ứng, sau đó đem Qua Qua kêu lên, bảo nó đi Không Giới tìm Lâm Tam Sinh, đem lời tối hôm qua nói với mình nói với gã một lần, xem xem Lâm Tam Sinh có cái nhìn thế nào —

Tối qua trước khi ngủ, Diệp Thiếu Dương lại cẩn thận suy nghĩ một phen tình huống Qua Qua nhớ đường, tuy đây là cơ duyên xảo hợp, để nó ghi nhớ đường xuyên qua rừng rậm hắc ám, nhưng Diệp Thiếu Dương luôn cảm thấy nơi này chỗ nào đó có chút không thích hợp. Tựa như, thuận lợi có chút quá mức rồi?

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết vấn đề ra ở đâu, vẫn phải xin giúp đỡ Lâm Tam Sinh tên quân sự quạt mo này. Qua Qua sau khi lĩnh mệnh lệnh, tỏ vẻ xem xong một tập này rồi đi.

Diệp Thiếu Dương thu thập qua một phen, đang thu thập, bên ngoài có người mở cửa, vào lại là Tứ Bảo và Ngô Gia Vì.

“Hai người các cậu, một đêm cũng chưa về?” Nhìn thấy bọn họ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra, tối qua hai người bọn họ đi ra ngoài ăn đồ nướng, cả một đêm cũng chưa trở về.

“Ăn quá muộn, dứt khoát không về nữa, tìm cái khách sạn tùy tiện ngủ một giấc.” Tứ Bảo nói, khụt khịt mũi hít ngửi chung quanh, lại cảm giác một phen, giật mình tỏ vẻ mình đã nhận ra tà khí tồn tại.