“Ha ha, Diệp Thiếu Dương, Ngũ Trang quán ta tuyệt tích nhân gian nhiều năm, nhân gian đã sớm quên đạo pháp thần thông của Ngũ Trang quán ta, người coi như gặp may mắn, hôm nay kiến thức được tuyệt kỹ Ngũ Trang ta Nhật Nguyệt Càn Khôn Tác, còn không bó tay chịu trói!”
Nhật Nguyệt Càn Khôn Tác…
Cái tên này Diệp Thiếu Dương thật sự chưa từng nghe nói, nhưng hắn từng nghe Thanh Vân Tử nói, pháp thuật Ngũ Trang quán này năm đó sở trường nhất chính là phong ấn chi thuật, có một không hai thiên hạ, hôm nay quả nhiên mở rộng tầm mắt.
Mấu chốt, mình không phải xem náo nhiệt, là người bị vây. Mắt thấy quầng hư không chỉ khí dưới thân bao phủ đến ngang hông, Diệp Thiếu Dương quay lưng vào mặt nước chiến một trận, cắt qua đầu ngón tay, đè chuối Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đem cương khí toàn thân tập kết ở trên lưỡi kiếm.
“Lang lãng nhật nguyệt kiền khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà quỷ quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất tinh quy vị, long tuyển sát địch! Tru tà!”
Đem Long Tuyền Kiếm xuyên thấu qua khe hở của chùm tia sáng ném ra ngoài…
Bởi vì tinh lực đều đặt ở trên một chiêu này, không thể duy trì chống đỡ đối với hư không chi khí dưới thân nữa, bóng người Diệp Thiếu Dương nhanh chóng trượt xuống, bóng người hoàn toàn bao phủ ở trong hư không. Hư không chỉ khí lập tức bắt đầu cắn nuốt cương khí trong cơ thể hắn.
Ông bạn già, trông vào người rồi!
Vài giây sau, hư không chi khí quanh thân đột nhiên lui bước, chùm tia sáng cũng không thấy nữa, Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, mình vẫn đang đứng ở trên sàn, giương mắt nhìn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm của mình vừa lúc bị đánh bay, cắm ở trên sàn.
Minh Nguyệt lảo đảo hai bước, đứng vững rồi, hướng Diệp Thiếu Dương ném đến ánh mắt không thể tin.
Chiêu tuyệt địa phản kích này của Diệp Thiếu Dương, hoàn toàn vượt qua hẳn đoán trước.
Vừa rồi, Diệp Thiếu Dương cũng đã cược một ván:
Cái gì Nhật Nguyệt Càn Khôn Tác, dù sao cũng là thủ đoạn công kích Minh Nguyệt dùng pháp thuật hình thành, nếu có thể quấy nhiễu hắn làm phép, tất nhiên có thể rút củi dưới đáy nồi, phá phong ấn chi thuật này của hắn.
Nhưng đây dù sao chỉ là trên lý luận. Trong đấu pháp, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, bất cứ khả năng nào cũng có thể xảy ra, nếu Minh Nguyệt vừa rồi chặn được một đòn kia của Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hoặc là chỉ kiên trì thêm vài giây, cương khí trong cơ thể của mình sẽ bị rút cạn, sau đó bó tay chịu trói. Thắng và thua, thường thường ngay tại một ý niệm, ở lúc cơ hội xuất hiện, Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ đều không do dự.
Hắn là người dám cược.
“Cảm giác thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi, hai tay chống nạnh, bày ra tư thế muốn tán gẫu với gã vài câu. Minh Nguyệt không tự chủ được thả lỏng cảnh giác, oán hận nói: “Ngươi.”
Kết quả chỉ nói một chữ này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên lộn một cái, từ trên mặt đất rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm lên, hướng Minh Nguyệt chém tới.
Minh Nguyệt sửng sốt một phen, lật tay nhấc, quả cầu ánh sáng trong tay đánh ra, nhưng bởi vì ra tay vội vàng, chưa thể dùng ra nhiều pháp lực hơn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém lên, quả cầu ánh sáng tan vỡ, Minh Nguyệt dưới chân bất động, thân thể lui thẳng tắp hai ba mét, vừa muốn phản kích, đột nhiên một đạo linh phù thiêu đốt bay tới, vội vàng đưa tay búng một phát, đem linh phù đánh rơi, phía sau linh phù, là một đạo kiếm khí màu tím.
“A!”
Minh Nguyệt kinh hô một tiếng, quả cầu ánh sáng rời tay mà bay, ở trước thân thể hình thành một chữ “Bát”, kết quả Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém vào bên trên, lập tức vỡ nát, linh quang một lần nữa trở lại trong tay Minh Nguyệt, một lần này, gã lảo đảo lui vài bước, miễn cưỡng đúng lại, Diệp Thiếu Dương lại như bóng với hình dán lên, Minh Nguyệt vừa muốn phản kích, đột nhiên phát hiện hai chân bị cuốn lấy, cúi đầu nhìn là Thái Ất Phất Trần trong tay Diệp Thiếu Dương, không biết từ bao giờ đã móc lấy chân gã, vội vàng đem quả cầu ánh sáng đập tới, bức lui phất trần, vừa ngẩng đầu, hai đồng tiền Ngũ Để lóe linh quang đã bay đến trước mắt…
Bất cứ sinh linh nào, không riêng gì nhân loại, chỉ cần thi triển pháp thuật, thì cần vận khí, vận khí thì cần thời gian, nói từ trên lý luận, tu vi càng sâu, thời gian vận khí cần càng ít.
Diệp Thiếu Dương lúc trước ra tay một chiều, tuy chưa thể thương tổn được Minh Nguyệt, nhưng cũng khiến khí tức gã hỗn loạn, vốn cũng không có gì, điều chỉnh một chút là được, dựa theo Diệp Thiếu Dương tính ra, thời gian Minh Nguyệt điều chỉnh khí tức đại khái cũng chỉ một hai giây, sau đó, hắn điên cuồng ra tay, một chiều theo một chiều, tranh đoạt chính là thời gian hai giây này, không cho gã chút thời gian nào điều chỉnh khí tức.
Cái này nói thì dễ, thực tế cần người ta ở trong thời gian cực ngắn, làm ra phán đoán vi diệu đối với thế cục, cũng
thời cơ thỏa đáng dùng tới pháp khí thỏa đáng nhất… Nói trắng ra một chút, chính là năng lực chế tạo cơ hội cùng nắm chắc cơ hội, nếu đạt tiêu chuẩn là sáu điểm mà nói, đại bộ phận cường giả đều là bảy tám điểm, chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, vô hạn tiếp cận mười điểm…
Minh Nguyệt cũng là cường giả tu vi tuyệt đỉnh, đối mặt Diệp Thiếu Dương điên cuồng tấn công một trận, từ đầu tới cuối chưa bị đánh ngã, nhưng một hơi mãi không được thở, không có cách nào toàn lực ứng đối tiến công, loại hoàn cảnh xấu này càng tích lũy càng lớn, sau mấy hiệp, cuối cùng bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy cơ hội, Câu Hồn Tác đánh một đòn vào trên vai gã, quạt bay ra, và vào trên tường, lại bật xuống, Xe phun ra một ngụm máu.
Diệp Thiếu Dương cũng chưa thả lỏng, mà là theo sát sau một kiếm hướng mi tâm hắn đâm xuống.
Minh Nguyệt pháp lực tán loạn, chân khí không vận lên được, đối mặt một đòn nhất định trúng này, tự biết không thể tránh né, đột nhiên trừng mắt: “Diệp Thiếu Dương, ta nhận thua!”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, kiếm trong tay lại không tạm dừng chút nào.
Ở lúc ban đầu đấu pháp, Diệp Thiếu Dương đã toàn lực ứng phó, có thể giết thì giết, nếu không cho đối phương khôi phục lại, chịu thiệt chính là mình.
Về phần Minh Nguyệt thân phận tôn quý, sau lưng có đại lão chống đỡ, giết hắn sẽ gây ra họa lớn vân vân, hoàn toàn không ở phạm vi cân nhắc của Diệp Thiếu Dương. Hắn từ trước tới giờ không sợ đắc tội với người ta, hơn nữa đối phương là chủ động tìm tới cửa, ý đồ đoạt bảo giết người, lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, không có khả năng nương tay.
Lập tức gio kiếm lên thắng.
Kiếm phong đã chạm đến mi tâm Minh Nguyệt, chỉ cần một lần là có thể chui vào đầu gã Diệp Thiếu Dương nghiến răng, đâm một kiếm xuống…
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh từ bên trái quét đến, đánh trúng mũi kiếm, khiến mũi kiếm lệch một chút, mũi kiếm chưa đâm vào mi tâm, mà là cọ qua huyệt Thái Dương của Minh Nguyệt, đâm ở trên tường, lưu lại trên mặt gã một vết thương.
Minh Nguyệt đột nhiên phục hồi tinh thần, tung người một cái nhảy ra.
“Diệp Thiếu Dương, người cũng quá độc ác rồi đó.” Phía sau truyền đến tiếng của Thanh Phong, đồng thời một con gió mãnh liệt đánh tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng xoay người, bắt quyết bố trí một kết giới ngăn trở, chăm chú nhìn lại, Thanh Phong đã hiện thân, đứng ở cửa phòng vệ sinh, lạnh lùng nhìn mình.
Trong giây lát, một tia sáng vàng từ phía sau gã toả sáng, chiếu sáng căn phòng.
Là đóa hoa sen kia trong bồn tắm lớn–bản tôn Bích Thanh, ở lúc Thanh Phong không thể không chia sẻ tinh lực đi cứu Minh Nguyệt, mà hơi thả lỏng áp bách đối với Bích Thanh, Bích Thanh cuối cùng được thở một hơi, đột phá trói buộc, hoa sen nở rộ, ánh sáng màu vàng trong nháy mắt bùng nổ ra, hướng Thanh Phong bay đi.
Thanh Phong chỉ đành quay người, dùng cường phong ngăn trở thế công của Bích Thanh, hai người đấu với nhau…
Minh Nguyệt được Thanh Phong giúp gã cản một lần này, cuối cùng điều chỉnh được một ngụm chân khí, nhìn Diệp Thiếu Dương, dùng ánh mắt không dám tin nhìn hắn, lẩm bẩm: “Ngươi vừa rồi. Muốn giết ta?”