Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức hiểu ra, cười nói: “Hóa ra cậu là khổ vì tình.”
“Tôi mấy ngày nay đều ở bên Tiểu Văn, cảm tình phát triển tốt lắm…”
“Ngủ chưa?”
“Cái này… Tôi đang nói chính sự cảm ơn.”
Diệp Thiếu Dương bật cười, “Tôi chỉ hỏi cậu ngủ chưa.”
“Chưa! Cậu người này sao ô uế như vậy chứ, tôi nói chính sự với cậu đó!” Tứ Bảo rống lên.
“Ừm ừm, cậu nói.” Diệp Thiếu Dương tiếp tục húp canh.
“A, tôi nói đến đâu rồi nhỉ..”
“Các ngươi đã ngủ.”
“Đúng, chúng tôi đã.. Ngủ cái em gái cậu!” Diệp Thiếu Dương lấy đũa chỉ vào hắn, “Cậu muốn ngủ với em gái tôi, trực tiếp đi nói với Tiểu Manh, loại chuyện này cần trưng cầu ý kiến cá nhân người ta.”
Ngô Gia Vĩ gã không thích cười này nghe tới đây cũng cười đến phun canh.
“Móa nó!” Tứ Bảo bưng lên canh dê trước mặt, cả giận nói: “Tôi con mẹ nó cố ý chờ cậu trở về, thảo luận vấn đề cảm tình với cậu, người lại bậy bạ tin hay không tồi đem canh úp lên đầu cậu.”
“Được được, nói. Cậu nói hai người phát triển rất thuận lợi.”
Tứ Bảo đặt canh xuống, trực tiếp ngồi ở trên sàn, nói: “Đúng, chúng tôi phát triển rất thuận lợi, nếu dựa theo người bình thường mà nói, nên đi gặp người lớn trong nhà rồi, nhưng tôi đây… Ài, các cậu nghĩ xem, nếu người lớn nhà Văn Văn thấy cô ấy đem một hòa thượng dẫn về trong nhà, có thể trực tiếp đuổi tôi đi hay không chứ.”
“Sẽ không.”
“ọc?”
“Người ta trực tiếp tức điên lên.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Đúng vậy, người ta khẳng định trực tiếp tức điên rồi, ai, cho nên, tôi rất khó xử.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu là ngu thật hay là giả ngu, cậu đi thay quần áo, đội mũ… Thật sự không được mua tóc giả đội vào, ứng phó một phen là được.”
“Phải, có thể ứng phó một lần, có thể hai lần, vấn đề là… Bản thân tôi chính là hòa thượng, tôi trước đây thảo luận chuyện này với Văn Văn, tương lai nếu bên nhau, vậy tôi phải hoàn tục, cô ấy không có khả năng kết hôn cùng một hòa thượng.”
“Hòa thượng cũng không thể kết hôn.” Diệp Thiếu Dương đem canh dê còn lại trong bát húp hết, trong bụng nóng hầm hập, cực kỳ thoải mái. Diệp Thiếu Dương lau miệng, nhìn Tứ Bảo, nghiêm mặt nói, “Bảo gia, cậu làm Hoa hòa thượng không thành vấn đề, yêu đương, thậm chí đi đại bảo hiểm, đều được, nhưng kết hôn mà nói, vậy thật sự có chút kinh thế hãi tục, lại nói về sau ở chung, người ta luôn bốp bốp với một hòa thượng, trong lòng cũng có bóng ma.”
Tứ Bảo chậm rãi gật đầu.
Ngô Gia Vĩ nói: “Vậy anh đi hoàn tục là được, có sao đâu?”
“Tôi từng nghĩ, nhưng, cái này trái với đạo tâm tôi. Tôi tu luyện đều là pháp thuật phật môn, lòng dạ rộng rãi, sắc tức là không uống rượu ăn thịt chơi nữ nhân cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu thân phận hòa thượng không còn, đạo tâm lập tức sẽ phá… Con đường tu hành, cũng đến đây là dùng.”
Diệp Thiếu Dương cuối cùng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không nói giỡn nữa, suy nghĩ hẳn hoi một phen, nói với Tứ Bảo: “Ý của cậu là nói, hoặc là kết hôn, hoặc là tiếp tục tu hành, chỉ có thể chọn một trong hai, là ý tứ này à?”
Tứ Bảo gật gật đầu.
Ngô Gia Vĩ nói: “Nếu là tôi, khẳng định chọn tu hành, tôi chỉ muốn đề cao thực lực, đối với cảm tình a nữ nhân a, cái gì cũng không có hứng thú. Nhưng anh dù sao khác với tôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, cho nên đừng nói thứ vô dụng, mau câm miệng đi.” Tứ Bảo có chút không kiên nhẫn, đều là huynh đệ nhà mình, gió tanh mưa máu cùng nhau đi tới, nói chuyện với nhau cũng không khách khí.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Cái này sao, cậu cũng đừng tới hỏi chúng tôi, hỏi chính cậu… Câu nghĩ thông rồi, sau đó đi làm như vậy là được, chỉ là tương lai đừng hối hận. Nhưng tôi vẫn khuyên cậu cân nhắc rõ ràng, quan sát một đoạn thời gian nữa, nhỡ đầu người ta thay lòng đổi dạ trước, cậu nói đúng không, sau đó cậu liền không có những phiền não này nữa.”
Tứ Bảo hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Cậu đừng nói lung tung, con người Tiểu Văn rất tốt. Cô ấy sẽ không thay lòng.”
“Tôi chỉ ý tứ này, dù sao tôi vẫn đề nghị cậu ở chung trước, dù sao hai người bây giờ cũng không vội kết hôn.”
Ba người thảo luận hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nghe Diệp Thiếu Dương nói, tiếp tục ở chung, qua một ngày tính một ngày.
“Đúng rồi, Bích Thanh đâu?” Diệp Thiếu Dương tất nhiên nhớ trước khi đi Bích Thanh là ở nhà, sao bây giờ không thấy nữa?
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi vài căn phòng nhìn hết, đều không có, đột nhiên nhìn thấy trong phòng vệ sinh sáng đèn, hỏi Tứ Bảo bên trong là ai.
“Tôi không biết, tôi sau khi tới chưa từng vào WC. Tứ Bảo tới tủ lạnh cầm hai chai bia, uống với Ngô Gia Vĩ.
“Bích Thanh?” Diệp Thiếu Dương gõ cửa nhà vệ sinh nói.
Bên trong không có ai đáp lại.
Diệp Thiếu Dương đem cửa đẩy ra một khe hở, nhìn vào bên trong. Hắn sợ Bích Thanh đang tắm rửa, nhỡ đâu nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy (tuy trong lòng cũng có chút chờ mong), kết quả trong phòng vệ sinh không có ai.
Nhưng một luồng yêu khí cường đại ập vào mặt. Diệp Thiếu Dương lập tức khẩn trương hẳn lên, một tay sờ đai lưng, đẩy cửa.
Buồng vệ sinh không có ai, nhưng trong bồn tắm lớn xả nước, bên trong hiện ra ánh sáng màu đỏ, yêu khí chính là từ trong bồn tắm lớn tỏa ra.
Diệp Thiếu Dương hồ nghi đi đến phía trước, nhìn qua, nhất thời ngây người, trong bồn tắm lớn xả đầy nước, bên trên nổi một cái lá sen màu xanh biếc, bên trên hoa sen nở rộ, trông rất đẹp mắt. Ở dưới mặt nước, còn có vài đoạn ngó sen trắng noãn.
“Đi ra ngoài!”
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, đóa hoa sen này đột nhiên lên tiếng trách mắng, chính là giọng Bích Thanh.
Diệp Thiếu Dương giật mình, cười nói: “Thì ra người hiện ra bản tôn, người ở đây làm gì, thần bí như vậy.”
“Ta đang thổ nạp, ta vốn là thủy sinh, thổ nạp ở trong nước, thu hoạch sẽ lớn hơn. Người còn không đi ra!” Bích Thanh quát.
“Ừ ừ, đi ngay đây.”
Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nổi tính trẻ con, muốn đùa với cô một chút, thò tay xuống nước, nắm mấy đoạn củ sen non nớt trắng noãn kia nói: “Ngó sen này thật đẹp, ta cầm đi xào ngó sen ăn.”
“Ngươi sờ là chân của ta! Bích Thanh hổn hển, trong giọng nói mang theo quẫn bách.
Trách không được trắng noãn như vậy…
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, vội vàng buông ra, chuồn ra ngoài.
Tứ Bảo uống một chai bia, còn chưa đã nghiền, muốn kéo hai người bọn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài uống rượu đồ nướng, Diệp Thiếu Dương không có tâm tình đó, bảo Ngô Gia Vĩ đi cùng hắn. Bản thân trở lại trong phòng, nằm trên giường, lẳng lặng tự hỏi lời Lâm Tam Sinh đã nói với mình. Qua Qua. Thật sự biết tiến vào rừng rậm hắc ám như thế nào, nhưng vì một số nguyên nhân nào đó mới không nói cho mình?
Là nguyên nhân gì đây?
Đúng rồi, vì sao Qua Qua đến bây giờ cũng chưa trở về?
Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng, ngón cái đặt ở trên hồn ẩn của Qua Qua kích hoạt, đợi không đến vài giây, thu được đáp lại. Một dài một ngắn.
Đây là ám hiệu hắn đặt ra với đám người Qua Qua, một dài một ngắn tỏ vẻ không có việc gì. Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, cũng đáp lại tín hiệu tương tự, tỏ vẻ mình bên này cũng không có việc gì.