Bích Thanh hướng hắn giơ giơ di động, “Ngươi đem cái này để lại cho ta là được rồi.”
Được rồi, nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, thật ra chỉ là muốn xem TV.
Diệp Thiếu Dương để cô ấy lại, đem Ngô Gia Vĩ cũng gọi theo, theo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm cùng nhau xuyên qua hư không, tới Thanh Minh Giới.
Sau khi Thi tộc mở ra đại chiến, đây vẫn là lần đầu tiên hắn tới Thanh Minh Giới.
Lâm Tam Sinh dùng ngọc phù Tiểu Cửu cho, vị trí đi ra không phải sống giáp ranh, mà là ngoài sơn môn Thanh Khâu sơn.
“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!”
A Tử cùng A Hoàng đứng ở hai bên sơn môn, hướng Diệp Thiếu Dương nói cái vạn phúc.
Diệp Thiếu Dương cười hề hề, hướng hai cô nương chắp tay, “Tôi lúc trước không phải nói rồi sao. Lần sau nhìn thấy tôi tuyệt đối không cần hành lễ!”
Hai cô nương hé miệng cười, đối với Diệp Thiếu Dương chủ nhân không có ra vẻ gì này, thật ra trong lòng các cô là phi thường thân cận, từ ban đầu biết được lão đại của các cô mê muội đối với Diệp Thiếu Dương, ngay từ đầu rất khó hiểu, cho rằng Diệp Thiếu Dương một tên nhân loại, không xứng với Cửu Vĩ Thiên Hồ, nhưng sau khi thực tế tiếp xúc vài lần, cũng đều vì khí chất nào đó trên người Diệp Thiếu Dương mà sinh ra hảo cảm.
“Chủ thượng đã ở trên núi chờ, chủ nhân cùng mấy vị khách quý bây giờ theo chúng tôi lên núi đi.”
Hai cô nương ở phía trước dẫn đường. Đoàn người Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau, dọc theo đường đi nhìn thấy thủ binh các kiểu, đều khom người bái, thái độ rất cung kính. Diệp Thiếu Dương sợ nhất loại này, lại không thể đi đã từng người bọn họ, dứt khoát chỉ cần có người bái, liền cúi đầu chín mươi độ hoàn lễ, đem những thủ binh kia dọa sợ.
Yêu cung của Tiểu Cửu ngay tại đỉnh Thanh Khâu sơn, tổng cộng ba tầng, ở trên đỉnh núi cao nhất, chung quanh tầng tầng mây lành bao trùm, nhìn qua giống như quỳnh lâu điện ngọc.
Diệp Thiếu Dương không phải lần đầu tiên đến, nhưng giờ phút này nhìn yêu cung, vẫn có một loại cảm giác đặc biệt, không khỏi rung đùi đắc ý ngâm nga một bài thơ: “Thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành, tiên nhân phủ ngã đính kết phát thụ trường sinh.”
Ngô Gia Vĩ bị dọa giật mình, kêu lên: “Thiếu Dương anh thế mà biết ngâm thơ!”
“Trong đạo kinh viết, giảng chính là tu tiên, cậu chưa từng thấy?”
“Thực sự chưa từng thấy.”
Ở dưới sự dẫn đường của hai thị nữ, đoàn người Diệp Thiếu Dương đi lên yêu cung. Yêu cũng chỉ là một cái xưng hộ mang tính khái niệm, tên tòa cung điện này, thực tế gọi là Quảng Hàn cung.
Bởi vì hồ tộc bái nguyệt tu luyện, mà Quảng Hàn cũng là nơi trong truyền thuyết Hằng Nga tiên tử ở lại, đặt cái tên này, coi như là dính dáng tới điển cố.
Tiến vào yêu cung, lập tức nghe được một đợt tiếng đàn du dương.
Lâm Tam Sinh lập tức động dung, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Người biết đây là khúc gì hay không.” “Ta ngay cả nhạc cụ nào cũng không biết làm sao biết đây là khúc gì?
Lâm Tam Sinh nghe khúc, thấp giọng nói:
“Đây là « Phường Cầu Hoàng), tiếng đàn thê lương bị ai, nói rõ người đánh đàn có nút thắt trong lòng, buồn bực không vui, nhưng tiếng đàn tạp mà không loạn, thế mà không bị, tỏ vẻ trong lòng cô ấy có tín niệm kiên định, cũng chưa từ bỏ hy vọng…”
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn hắn.
“Đây không phải đoạn trong phim thường dùng sao, nghe một thủ khác, có thể nhận ra tâm tình người đánh đàn vân vân, ta trước nay không tin, cảm thấy rất nhảm nhí. Ta thì cái gì cũng nghe không hiểu.” Diệp Thiếu Dương phát biểu cái nhìn.
Lâm Tam Sinh nói: “Ti trúc không phải nghe, là lẳng lặng đi cảm ngộ… khúc tương tự, người khác nhau đi gảy, tự nhiên thu hoạch cũng không giống nhau.”
“Đó là kỹ thuật chênh lệch nhỉ? Được rồi, ngươi lẳng lặng nghe, ta vào xem.” Diệp Thiếu Dương vén bức rèm che, đ đi vào. Quảng Hàn cung của Tiểu Cửu tự nhiên là không thể tùy tiện vào, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng không đem mình coi là người ngoài. Tiếng bức rèm che vang lên, tiếng đàn khựng lại.
Diệp Thiếu Dương thò đầu nhìn vào, lập tức nhìn thấy Tiểu Cửu, toàn thân cổ trang, ngồi ở một góc phòng, trước mặt bày một cây đàn cổ, cực kỳ tươi mát đẹp đẽ, nhìn qua là mỹ nữ dịu dàng cổ điển, không có một tia yêu mị.
Tiểu Cửu ngẩng đầu nhìn lại, giận lườm Diệp Thiếu Dương một cái nói: “Em đã biết là anh đến rồi!”
“Làm sao biết là anh?”
“Trên dưới Thanh Khâu sơn, không ai dám tùy tiện xông vào nơi này của em, càng không cần nói cắt ngang em đánh đàn.”
Diệp Thiếu Dương cười đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh cô, đưa tay gạt dây đàn một cái, nói: “Sao anh không biết em còn có kỹ năng này.”
Tiểu Cửu cười nói: “Đây đều là trước kia ở nhân gian học. Đàn cổ cồng kềnh, em cũng không thể mang theo bên người, về sau anh muốn nghe thì tới nơi này nghe là được.”
Lâm Tam Sinh nhìn đàn cổ trên bàn, đưa tay muốn sờ một chút, lại lùi bước, hỏi: “Cửu cô nương, đàn này là..”
“Ngươi cũng hiểu đàn?”
“Biết chút âm luật.”
“Vậy ngươi tự xem, đây là đàn gì?”
Lâm Tam Sinh chắp tay nói: “Thánh nhân nói: phi lễ chớ động, đây là vật thuộc về riêng Cửu cô nương, tiểu sinh không dám lỗ mãng, sợ làm bẩn bảo bối bực này.”
“Ta muốn ngất, người cần tởm như vậy hay không, người muốn nghiên cứu qua đây nghiên cứu là được, nhiều chuyện thế!” Diệp Thiếu Dương nghe thấy Lâm Tam Sinh nói, thấy ghê răng.
Tiểu Cửu che miệng cười nói: “Yêu tộc chúng ta cũng không chú ý những thứ này, lại nói nay thời đại nào rồi, người ta cũng là người một nhà, không cần gò bò.”
Đồng thời phân phó thị nữ dâng trà, gọi mọi người cùng nhau ngồi xuống.
Lâm Tam Sinh lúc này mới tiến lên nghiên cứu một hồi, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ đây là… Đàn cổ Tiêu Vi?”
Diệp Thiếu Dương đang uống Nhân Thần trà, nghe thấy lời này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm, “Ngươi nói gì, giao… vĩ (giao vĩ: chỉ hành động giao phối của động vật)? Quân sư người miệng đầy chi, hồ, giả, dã, thì ra là tên bại hoại nhã nhặn, ha ha, lời như vậy ngươi cũng nói ra miệng được.”
Đột nhiên phát hiện đoàn người đều ngẩn ra nhìn mình. “ặc, ta nói không đúng sao?”
Lâm Tam Sinh tức đến mức sắc mặt trắng bệch, “Tiêu Vĩ, một trong bốn cây đàn nổi tiếng cổ đại,4Tiêu, là Tiêu trong từ cháy sém, nghe nói là năm đó Thái Ung từ trong ngọn lửa dữ cứu một khối gỗ Ngô Đồng, chế thành đàn. Bởi vì một đầu bị cháy, cho nên gọi là Tiêu Vĩ, người… Người nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ, đi lên xem xét đàn cổ, quả nhiên một đầu có chút khô vàng, giống như mới từ trong ngọn lửa lấy ra.
Tiểu Cửu nói: “Quân sự nhân lực tốt, đây chính là đàn cổ Tiêu Vĩ, quân sự đã hiểu đàn, nghĩ hẳn cũng biết đánh đàn, mời đánh thử một khúc.”
Lâm Tam Sinh xua tay nói: “Ngày rộng tháng dài, hôm nay sợ là không có thời gian.”
“Vậy mọi người uống xong chén trà này, chúng ta lập tức lên đường đi. Thiếu Dương, có liên quan hôm nay gặp mặt, em trên đường chậm rãi nói với anh. Quân sư người vẫn đánh một khúc đi, vừa lúc ta đi vào thay quần áo.”
Lâm Tam Sinh không chối từ nữa, ngồi vào trước đàn cổ, bắt đầu gảy.
Diệp Thiếu Dương không hiểu âm luật, cũng không có trình độ thưởng thức gì, nhưng ngẫu nhiên nghe “thuần âm nhạc” như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, đang nghe thoải mái, tiếng đàn khựng lại, dư âm còn văng vẳng bên tai, dần dần tan đi.
Tiểu Cửu đã sớm thay xong quần áo, đúng ở phía sau bức rèm che, lẳng lặng nghe tiếng đàn, tiếng đàn ngùng, lúc này mới đi ra, vẻ mặt hơi chấn động, nói: “Quân sư người gầy là K Quảng Lăng Tán »”.