Trong phòng bật đèn, một cô nương đang hướng dương tủ quần áo sửa sang lại tóc. Diệp Thiểu Dương nhận ra là MC lúc trước bề ngoài còn rất xinh đẹp kia, đang muốn tiếp tục vào phòng khác, cô em này sửa sang tóc xong, ngồi ở trên giường, bắt đầu… Thay quần áo.
Phòng chỉ có bản thân, em gái cũng không thèm để ý, trực tiếp cởi váy, sau đó đem tất chân cũng cởi ra… Diệp Thiếu Dương ngắm một cái chân dài trắng trẻo, dùng sức nuốt nước miếng, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn… Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ đè xuống ý niệm trong đầu, tính đổi một phòng khác, đúng lúc này, điện thoại của em gái vang, cầm lên, sau khi kết nối, lập tức gọi một tiếng giòn tan: “Lâm tổng…”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chẳng lẽ là ông chủ Lâm trong đối thoại của hai người bọn lão thái quân trước đó?
Không tự chủ được đứng lại, tiếp tục nghe.
Em gái này cởi váy, vốn cầm quần bò muốn mặc, bởi vì tiếp điện thoại, quần liền chưa mặc, ghé vào trên giường buôn điện thoại. Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhìn chằm chằm cái mông chỉ
mặc đồ lót đó của cô ta vài lần, còn rất cong… Tuy so ra kém Bích Thanh dáng người nóng bỏng như vậy, nhưng cũng cực kỳ hấp dẫn người ta.
Em gái cũng không biết mình bị người ta YY, rất tập trung buôn điện thoại, báo cáo tình huống hoạt động đêm nay.
Diệp Thiếu Dương dán tới, ở bên tai cô ta cùng nhau nghe điện thoại với cô ta, nghe giọng Lâm tổng kia, hẳn là nam nhân ngoài bốn mươi, giọng khàn khàn, hỏi em gái các loại chi tiết hoạt động.
“Ai da, Lâm tổng à, anh thật không dễ gì gọi điện thoại cho em, sao chỉ nói cái này nha, anh có nhớ người ta không thể?” Em gái bắt đầu làm nũng.
“Hê hê, nhớ thì đương nhiên nhớ rồi, nhưng bên trên yêu cầu, bất cứ chuyện gì cũng phải báo cáo, anh cũng là làm việc công thôi.”
Quả nhiên có gian tình…
Diệp Thiếu Dương nghe Lâm tổng gì đó, tự nghĩ ra một cái hình tượng tại to mặt lớn, lại nhìn nhìn cô em trước mặt… Chủ yếu là nửa thân dưới, nhất thời oán giận không thôi, thật sự là cải trắng ngon đều để cho lợn nó ăn.
“Hỏi xong việc công chưa, hì hì, Lâm tổng à, người ta bây giờ đang thay quần áo, cũng sắp cởi hết rồi…” Em gái thay đổi cái tư thế nằm ở trên giường, cong hai chân.
Lâm tổng kia cũng lập tức nổi hứng, ở trong điện thoại đong đưa các kiểu, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm giác dụ hoặc hắn trước mắt thu được còn không lớn bằng mình…
Sau đó những thứ hai người tán gẫu, đều là nội dung khó nghe, Diệp Thiếu Dương nghe mà mặt đỏ tại hồng, cảm giác không có manh mối gì có ý nghĩa nữa, bắt đầu sinh ý lui, chưa đợi đi, em gái đột nhiên quay đầu nhìn về phía mình, vẻ mặt mang theo nghi hoặc.
“Tiểu S hóa, sao không nói chuyện nữa, xấu hổ rồi?” Lâm tổng vẫn đang tán.
“Không phải, sao em cảm thấy, trong phòng như có người… Lúc trước đã có cảm giác như vậy, giống như có người đang nhìn lén em.”
Thần niệm của cô em này còn rất sâu sắc.
Thần niệm biểu hiện ở một số phương diện nào đó, thật ra chính là giác quan thứ sáu mọi người thường nói, loại cảm giác này rất kỳ diệu, có đôi khi một người sẽ không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt hoặc sợ hãi, cảm thấy có người ở sau lưng nhìn chằm chằm mình, nhưng quay đầu như thế nào cũng không có ai… Có một số thời điểm, thật sự quỷ hồn ngay tại phía sau người, nhưng dù sao người có được âm dương nhân là cực ít, không phải mỗi người đều có thể thấy.
Hơn nữa cho dù cô ta có âm dương nhãn, Diệp Thiếu Dương cũng xác định cô ta không thấy mình, bởi vậy rất yên tâm, nhưng bọn họ trong điện thoại không có tin tức gì hữu dụng nữa, nghe tiếp cũng chỉ có thể học được kỹ thuật tán tỉnh… Diệp Thiếu Dương tính rút, đúng lúc này, trong điện thoại Lâm tổng an ủi cô em kia: “Bảo bối à em thần kinh quá nhạy cảm rồi nhỉ, đừng nghĩ thần nghi quỷ, không có việc đó đâu.”
“Không không, em… Em thật sự cảm giác có người ở trong phòng nhìn chằm chằm em…”
“Em nha, chỉ thích nghĩ lung tung, em nghĩ đi, cho dù địa phương khác có ma quỷ quấy phá, trong căn nhà đó sao có khả năng có ma quỷ, trên lầu không phải có tượng thần quý bà bà trấn.”
“Đúng vậy… Cái đó đại khái là em mẫn cảm rồi, ồ, bây giờ không có loại cảm giác đó nữa.”
Diệp Thiếu Dương đã chuồn…
Đi thẳng đến lầu hai, tìm kiếm tượng thần quỷ bà bà gì đó.
Vốn cho rằng còn cần tìm kiếm một phen, kết quả vừa đến lầu hai, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác được từ phòng nào đó thẩm thấu ra linh khí, đi thẳng qua, tới ngoài một cánh cửa, đẩy cửa mà vào, nhất thời trước mắt sáng ngời, tựa như ban ngày…
Phát sáng là một bức tượng thần.
Tượng thần bày ở trong bệ thề trên tường, giờ phút này ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, giống như là một cái bóng đèn hai trăm W, hướng bốn phía phóng xạ ra ánh sáng chói mắt. Bị ánh sáng này chiếu ở trên người, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy cả người nóng rát, thậm chí có một chút đau đớn. Đáy lòng chấn động không thôi.
Chẳng lẽ là một vị chân thần?
Tượng thần đối với quỷ hồn, có sức chấn nhiếp trời sinh. Cái này cũng chia hai loại tình huống, một cái là thần của các đại tôn giáo, một cái khác chính là tượng thần vĩ nhân, cũng trời sinh chính khí, quỷ thần không dám xâm phạm. Nhưng tượng thần tương tự, cường độ linh lực cũng không giống nhau, xét đến cùng, lực lượng của tượng thần, cũng không phải tới từ bản thân thần linh, mà là đến từ nguyện lực của tín đồ, nói trắng ra thêm chút, chính là người thắp hương cung phụng nhiều, thần linh từ trong hương khói thu hoạch nguyện lực càng nhiều, linh lực cũng càng mạnh.
Diệp Thiếu Dương cảm giác một phen, tượng thần trong phòng, niệm lực mạnh mẽ vượt xa tượng thần bình thường, trách không được lúc trước sắc quỷ Lâm tổng kia nói như vậy ở trong điện thoại. Có tượng thần này ở đây trấn áp, quỷ bình thường quả thật không dám tiến vào tòa nhà này.
Nhưng, mình cũng không phải là quỷ hồn bình thường, quan trọng nhất nhất là, mình là pháp sư nhân gian treo huyển danh, bài vị Linh Tiên, cho dù là thần hồn, cũng được Tam Thanh phù hộ, mặc kệ là tượng thần giáo phái gì, lẽ ra đều không thương tổn được thần hồn mình, nhưng một bức tượng thần trước mắt, lại khiến thần hồn mình cảm nhận được đau đớn, Diệp Thiếu Dương rất khó hiểu, hướng tượng thần đi qua.
Càng đi tới gần tượng thần, cảm giác nóng rực và đau đớn càng mạnh, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng ở trong phạm vi có thể thừa nhận ( nếu trên đời thực có tượng thần nào có thể ép tới mình ngay cả tới gần cũng không thể, vậy Linh Tiên là hắn cũng nên cắt cổ rồi).
Tới trước bệ thờ, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn tượng thần tượng thần này không phải vàng cũng không phải đồng, là làm từ lưu ly, chế tác tinh tế, giống như đúc, hình tượng là một lão thái thái, bộ mặt hiền lành, hai tay nắm hờ, bày ra một động tác tay hai tông phật đạo thông dụng, đại biểu cho nguyện cảnh hư hoài nhược cốc (khiêm tốn).
Ở đoạn trước bệ thờ bày một cái linh bài, bên trên viết chữ “Từ bị thiên hạ phúc hữu thương sinh quan thiên đại sĩ”.
Quan Thiên đại sĩ?
Tên tuổi này… Còn có hai câu chuyện từ phía trước, cũng quá lớn rồi nhỉ?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nói thầm, cẩn thận nhìn chằm chằm tượng thần trước mắt, lúc này mới phát hiện ở phía dưới tượng thần bày một cái giá gỗ màu đen, hình tám cạnh, trên mỗi một cạnh đều có một ký hiệu khắc ở bên trên, ở giữa có một đường thẳng, bắn về phía góc đối. Ở giữa đan xen, tượng thần ở giữa.
Tám ký hiệu này đều lóe ra ánh vàng.