Bóng người nọ đi đến bên cạnh đầm nước, cách một kết giới vô hình, nhìn mỹ nữ trên sô pha, sau một lúc lâu mới nói: “Lãnh Ngọc.”
Ánh mắt Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới dời khỏi trên sách vở, lại chưa đi nhìn, mà là nhìn một cái để đèn trên vách đá đối diện ngây người.
“Lãnh Ngọc, tôi có tin tức muốn nói cho cô. Hậu Khanh nhìn cô, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói. Chỉ có lúc đối mặt Nhuế Lãnh Ngọc, hắn mới sẽ không tự giác thu liễm loại khí thể quân lâm thiên hạ, dùng loại thái độ này nói chuyện với cô.
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới nhìn hắn một cái.
“Diệp Thiếu Dương, đã trở lại.”
Bốp.
Quyển sách trên tay Nhuế Lãnh Ngọc rơi xuống đất, đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Hậu Khanh, tuy trên mặt cực lực chưa làm ra biểu cảm gì, nhưng ánh mắt chớp động vẫn tiết lộ nội tâm phức tạp của cô.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, hắn rất khỏe. Giống với trước kia.” Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng đã sống lại, thời điểm thám tử của ta trở về nói cho ta biết, bọn họ còn ở cùng một chỗ.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trở nên có chút khinh miệt. “Tôi hiểu dụng tâm nói lời này của anh, anh yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời.”
Hậu Khanh nhìn cô, chưa nói chuyện
Nhuế Lãnh Ngọc đứng ngơ ngác một lúc, ngồi trở lại trên sô pha, lẩm bẩm: “Thành thân cần nghi thức sao?”
“Cần, chỉ có trước mặt các bộ hạ thành thân, mọi người mới có thể tin tưởng cô thật sự gả cho tôi, mới có thể đem cô coi là người một nhà, bằng không cho dù là tôi ở trên chuyện này cũng không cách nào khiến mọi người tin phục, dù sao, tôi còn cần bọn họ đi bán mạng.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng nói: “Đây là ý tứ của Nữ Bạt nhỉ.”
Hậu Khanh chưa lên tiếng.
“Cô ta muốn dùng hôn lễ để kiểm nghiệm chân tâm của tôi?”
Hậu Khanh gật đầu.
“Nhưng, cô ta rõ ràng thích anh, vì sao cam tâm để cho anh thành thân với tôi.”
“Bởi vì, cô ta căn bản không tin cô sẽ gả cho tôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Hậu Khanh, nói: “Anh cũng không tin sao?”
“Tôi đương nhiên tin tưởng.”
“Nhưng, anh cũng biết trái tim của tôi ở trên người Diệp Thiếu Dương, anh vì sao nguyện ý cưới tôi?”
Hậu Khanh mỉm cười, “Cái đó lại có quan hệ gì đâu, chúng ta tương lai có được vô hạn thời gian, cô ở bên tôi, một ngày nào đó sẽ yêu tôi.”
Khóe miệng Nhuế Lãnh Ngọc kéo ra một tia cười khổ, “Nếu tôi mãi mãi không có cách nào yêu anh thì sao?”
Hậu Khanh lắc đầu, “Sẽ không đâu, tôi tin tưởng.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, ánh mắt trở nên nhu hòa, nói: “A Ngốc, mọi thứ anh làm, cũng là vì bảo hộ tôi, tôi biết, cho nên cho dù anh là cương thi vương, tôi cũng không hận anh, tôi bây giờ cũng không là pháp sư nhân gian nữa… Thân phận của tôi thậm chí không bằng anh. Đối với anh, tôi có cảm ơn, nhưng anh phải biết rằng, tôi không có cách nào yêu anh. Nếu anh kiên trì muốn cưới tôi, tôi sẽ đáp ứng, nhưng thế này cũng chỉ là vì Thiếu Dương mà lợi dụng anh. Tôi phải nói rõ ràng với anh, nếu anh muốn cưới tôi, anh tự mình gánh vác hậu quả.”
Hậu Khanh nghe xong đoạn lời tâm huyết này của Nhuế Lãnh Ngọc, chẳng những chưa tức giận, ngược lại rất cảm động, nói: “Cô nói những thứ này với tôi, nói rõ vẫn coi tôi là người một nhà, tốt lắm, nhưng lòng người là sẽ thay đổi, tôi xác định cô tương lai sẽ yêu tôi, cho nên, tôi nguyện ý cưới cô trước, về phần tương lai có hậu quả gì, cũng là một mình tôi tự gánh chịu, cô không cần gánh vác bất cứ áp lực nào cả.”
Nhuế Lãnh Ngọc hướng hắn gật gật đầu, nói: “Tốt lắm.”
Một phen đối thoại này, ngược lại đem khoảng cách của hai người kéo gần lại rất nhiều, ít nhất Hậu Khanh là cảm thấy như vậy, thở dài nói: “Nữ Bạt là không tin cô sẽ thiệt tình gả cho tôi, hơn nữa vì lợi ích Thi tộc, cô ta tạm thời có thể chứa chấp cô, nhưng có người lại không muốn chứa chấp cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc hồ nghi nhìn hắn.
“Thị tộc chúng tôi có ba đại thủ lĩnh, trừ tôi cùng Nữ Bạt, còn có Doanh Câu…”
“Ồ, tôi mãi tới giờ không biết quan hệ của ba người các anh.”
“Tôi và Nữ Bạt, là vợ chồng viễn cổ, Doanh Câu, là anh em của tôi. Tôi là nói, anh em ruột… Tôi và hắn đều là nguyên thần thi vương Tương Thần hoá sinh ra, so với anh em ruột thịt của nhân gian còn thân hơn chút. Ngàn năm qua, ba chúng tôi cùng nhau cai quản Thị tộc, chưa từng có mâu thuẫn lớn. Nhưng Doanh Câu người này, tính cách thô bạo, hỉ nộ vô thường, nếu tôi kế thừa sự bình tĩnh của Tượng Thần, vậy hắn chính là một mặt khác, hắn là một người cực độ cuồng bạo, nhưng hắn cũng ẩn nhẫn rất lâu, cuối cùng đợi được Thi tộc tội quật khởi, mà nay hắn ở tiền tuyến giết địch, tôi ở hậu phương bày mưu nghĩ kế, vốn phối hợp ăn ý, nhưng bây giờ, chúng tôi đã sinh ra chia rẽ.”
“Bởi vì tôi?” Nhuế Lãnh Ngọc thông minh đã ý thức được điều gì đó.
“Một mặt, là vì cô. Hắn khác với Nữ Bạt, Nữ Bạt là hóa thân ghen tị, nhưng cô ta cũng hiểu được đại cục, ít nhất biết, tác dụng của cô đối với Thị tộc, cho nên chưa chấp cô, Doanh Câu khác, hắn là hóa thân phẫn nộ, hắn là một kẻ có chủ nghĩa huyết thống thuần túy.”
Hậu Khanh nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Đây là một danh từ khi tôi ở nhân gian của các người, từ trên sách đọc được. Hắn tuyệt không cho phép cô tồn tại, đã ở chung với tôi, hắn cũng không cho phép, bởi vì cô không phải cương thi. Trước đó tôi đã khuyên hắn, nhưng vô dụng. Cho nên, hắn muốn tới giết cô.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Lúc trước hắn vì sao chưa tới?”
“Tâm tư của hắn luôn luôn ở trên chiến tranh cùng giết chóc, từ khi đại chiến bùng nổ, hắn luôn luôn ở tiền tuyến — hắn cảm thấy giết cô chẳng qua chỉ là cái nhấc tay, nhưng gần đây chiến sự ngừng nghỉ, hắn đã trở lại.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, cảm xúc rất bình thản, nói: “Anh tính làm sao bây giờ?”
Hậu Khanh vừa muốn mở miệng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: “Đã đến đây, vì sao không tới?
Nhuế Lãnh Ngọc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cái hang tối đen.
Hai bóng người vô thanh vô tức đi tới. Phía sau còn một người đi theo.
Bóng người dần dần xuất hiện ở dưới da minh châu chiếu sáng. Nhuế Lãnh Ngọc chăm chú nhìn lại, một người trong đó là Nữ Bạt, một người khác, lại là một nam tử sắc mặt tối đen, tóc tán loạn, trên người mặc một bộ chiến giáp màu bạc trắng, ngực treo một miếng hộ tâm hình dạng đầu sư tử, tạo hình rất khoa trương, nhìn lướt qua, cho Nhuế Lãnh Ngọc cảm giác chính là loại mà sát thần tà ác mặc kia ở trong một số trò chơi trong quá khứ từng chơi.
Hai con mắt của hắn là ngạch (ngạch: trán) – cầu tối nghĩa
Không biết là bởi khí chất hay dung mạo, nhìn sơ qua đã cực kỳ hung tàn, giống như một con sói…
Nam tử này vừa vào hang, liền càn rỡ dùng ánh mắt trừng lên với Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng không phải loại ánh mắt của sắc lang, mà như đang đánh giá một con mồi mỹ vị.
Loại ánh mắt này khiến toàn thân cô rất không thoải mái, cũng may Hậu Khanh đúng lúc chặn ánh mắt cho cô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đến giới thiệu cho các ngươi một lần, Lãnh Ngọc, đây là đại ca của tôi Doanh Câu, vị này. Chính là vợ chưa cưới của ta, em dâu của ngươi.”
Doanh Câu… Thì ra đây là Doanh Câu một trong ba đại thi vương.
Ba đại thi vương giới pháp thuật nhân gian cùng trong truyền thuyết dân gian chứng minh, nay đã cùng nhau xuất hiện trước mặt mình.