Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2415: Không Đầu Không Có (4)

Diệp Thiếu Dương một tay chống cằm, một tay đi chạm đến cái bướu thịt kia. Lúc sờ lên, rõ ràng cảm giác được bướu thịt động đậy.

“A!” Trang Vũ Ninh khẽ hừ một tiếng, xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

“Thiếu Dương, anh… Có thể giúp em giải quyết phiền toái này không?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Ký sinh linh mà thôi, vấn đề nhỏ.” Mò mẫm ba lô của mình một phen, nói: “Nơi này thiếu đồ, em theo anh về nhà, anh giúp em xử lý.”

“Bây giờ?” Trang Vũ Ninh có chút khó xử.

“Ngày mai cũng được, em chừng nào có rảnh đều được.

Trang Vũ Ninh do dự một phen nói: “Vẫn là bây giờ đi. Em đi ra ngoài nói trước một tiếng, hai người đến bên ngoài sân vận động chờ em được không?”

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, theo Chu Tình Như cùng nhau ra ngoài, Chu Tình Như đem xe từ bãi

đỗ xe lái ra, đến trên đất trống ngoài cửa lớn, hai người ngồi ở trong xe chờ. “Trên người cô ấy, cái đó là gì vậy?” Chu Tĩnh Như kiềm chế không được sự tò mò, hỏi.

“Ký sinh linh, một loại tà linh, bình thường đều là nơi âm khí cực thịnh sinh ra, mọi khi đều là trạng thái ngủ đông, chỉ có gặp được sinh linh mới có thể ký sinh ở trên người, dựa vào hút dương khí để tu luyện, ngay từ đầu người ta không có việc gì, thiếu dương khí, nhiều nhất chỉ là uể oải không phấn chấn, đến về sau, ký sinh linh càng ngày càng mạnh, tu luyện cần hút càng nhiều dương khí, lúc này trong cơ thể kí chủ sẽ mất cân bằng âm dương, cuối cùng chết, ký sinh linh sẽ sẽ tìm kí chủ khác.”

Chu Tình Như nghe xong hắn giảng, vẻ mặt ngây dại, cẩn thận hồi tưởng một phen, nói: “Trách không được trước đó gặp mặt, em thấy sắc mặt Trang Vũ Ninh có chút không đúng, còn tưởng là vừa xuống vũ đài tương đối mệt.”

Đang lúc nói chuyện, Trang Vũ Nịnh tới, trên mặt đeo một cái khẩu trang, như vậy sẽ không ai có thể nhận ra cô.

Chu Tĩnh Như ẩn còi hai tiếng, Trang Vũ Nịnh lên xe.

Sau khi lái xe, Diệp Thiếu Dương cũng nói về đặc thù cùng lại lịch của ký sinh linh với Trang Vũ Ninh, dù sao đồ sinh trưởng ở trên người mình, Trang Vũ Ninh sau khi nghe xong, cực kỳ khẩn trương, nghĩ đến cái gì, một tay ôm vai, nói: “Thiếu Dương, anh bây giờ nói những thứ này, nó biết anh muốn đối phó nó, có thể hay không.”

“Nó còn chưa thành hình, bây giờ chỉ là phôi thai, tựa như trẻ con, nói cái gì nó cũng không nghe thấy.” Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, “Nó nếu thành hình, em cho rằng nó còn có thể an tâm ở lại trên cánh tay em?”

“Vậy…” Trang Vũ Nịnh mở mồm, cuối cùng miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Em đã biết tìm anh không sai, chuyện phương diện này, không có gì anh không giải quyết được, những người bên ngoài, thực không đáng tin.”

“Trong pháp sư, lừa đời lấy tiếng cũng rất nhiều.” Diệp Thiếu Dương cười hề hề, có chút đắc ý, bây giờ những chuyện kiểu như gặp ma này trúng tà này, với hắn mà nói thật sự nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa.

Trang Vũ Ninh vẫn là lần đầu tiên đến nhà Diệp Thiếu Dương, cũng rất hưng phấn, dọc theo đường đi hỏi rất nhiều về tình hình gần đây của hắn, Diệp Thiếu Dương mang tính chọn lọc nói một ít, ngược lại không phải có ý giấu diếm, mà là rất nhiều chuyện không phải nói hai ba câu có thể nói rõ, Trang Vũ Ninh cũng biết hắn có bí ẩn khó nói, chưa hỏi thăm nhiều.

Đến nhà của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương mở cửa, liếc một cái liền thấy được Tứ Bảo, nằm ở trên số pha, hai chân trần, đặt lên trên bàn trà, một tay cầm điều khiển từ xa, đang xem TV, một tay khác… Đang cầm một cái móng giò, ăn miệng đầy dầu mỡ. Qua Qua ngồi ở bên cạnh, luôn luôn.oán giận hắn chọn phim không hay.

Tứ Bảo vốn ngoảnh mặt làm ngơ đối với yêu cầu của nó, bộ dáng tự mình vui việc của mình, nghe thấy tiếng mở cửa, biết là Diệp Thiếu Dương trở về, nhìn chằm chằm TV, đầu cũng không ngẩng lên nói một tiếng: “Trở về rồi!”

Diệp Thiếu Dương ho khan một tiếng.

Qua Qua ngẩng đầu lên, thấy Chu Tĩnh Như, lập tức vấn an, sau đó nghiêng đầu đánh giá Trang Vũ Ninh.

Diệp Thiếu Dương nghĩ bọn họ hình như là không quen biết, giới thiệu cho bọn họ một lần.

Qua Qua giật mình, “Mỹ nữ ca sĩ à, trước đây quen biết mà, lão đại người quên rồi sao? Ta lần đầu tiên gặp ngươi, hai người là ở chung một chỗ! Mẹ của Thất Bảo!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nhớ lại quá khứ, lần đầu tiên thật sự nhìn thấy Qua Qua, chính là ở trong khu vui chơi nọ, Qua Qua khi đó còn là lão đại của một đám tiểu quỷ, Thất Bảo chính là một trong số đó.

Trang Vũ Ninh vừa nghe thấy tên “Thất Bảo”, lập tức nói: “Ngươi gần đây có gặp nó không?

“Ồ. Nó gần đây ở âm ty, nó nói người đã xuất ngoại, bên kia có Hồng Mông chỉ giới, tu vi của nó không qua được, cho nên không có cách nào tìm người, nó rất ổn, bây giờ là tiểu đệ của ta.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến Thất Bảo luôn gọi mình lão ba, có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: “Vậy giới thiệu vị này cho em, Tứ Bảo, anh em tốt của anh.”

“A Di Đà Phật.” Tứ Bảo muốn chắp hai tay làm bộ một chút, tay nâng lên, lúc này mới nhớ ra trong tay đang cầm chân giò, nhất thời vô cùng xấu hổ.

Trang Vũ Nịnh che miệng cười cười, nói: “Tứ Bảo thiền sư, em cũng từng gặp, Thiếu Dương anh quên rồi, là vì em, các anh mới quen biết.”

Diệp Thiếu Dương giật mình một lần nữa.

“Ồ là cô sao, đại minh tinh!” Tứ Bảo có chút kích động hẳn lên, “Đúng đúng, Thiếu Dương cậu quên rồi, khi đó cậu đi truy tra quỷ nứt đầu, tìm được Hồ Uy, tôi là sư đệ của hắn…”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng quên rồi, cậu lúc ấy còn từng làm chuyện kỳ quái như vậy.”

Tứ Bảo buông chân giò, chùi chùi trên người, hướng Trang Vũ Nịnh vươn tay, “Tôi từng xem trên mạng video cô ca hát, đại minh tinh, tôi thật kích động…”

Trang Vũ Nịnh thấy tay hắn bóng dầu tỏa sáng, do dự một phen, vẫn bắt tay với hắn.

“Được rồi, đừng tám nhảm những thứ vô dụng đó nữa, tôi mang cô ấy trở về, là có chính sự, các người tiếp tục xem TV đi.” Chỉ thị Trang Vũ Nịnh theo mình vào trong phòng, Tứ Bảo và Qua Qua cũng theo vào, nhưng cũng không lảm nhảm việc khác.

Diệp Thiếu Dương bảo Trang Vũ Ninh nằm ở trên giường, bản thân tìm ra bát sứ, hòa nước bùa, để cô uống vào, sau đó bảo cô đem bướu thịt bả vai lộ ra. Bị vài người nhìn, Trang Vũ Ninh có chút/xấu hổ, nhưng đã là anh em của Diệp Thiếu Dương, vậy cũng là người một nhà, nghĩ một chút cũng không sao cả, vẫn làm theo.

“Đây là… Ký sinh linh?” Tứ Bảo vừa thấy bướu thịt, cũng lập tức nhận ra.

“Đợi lát nữa nói sau, tôi đem thứ này trừ bỏ trước.” Diệp Thiếu Dương chờ Trang Vũ Ninh uống xong nước bùa, nói cô nằm yên, “Có thể sẽ có chút đau, em chịu một chút.”

“Phải đem nó cắt sao?” Trang Vũ Ninh có chút khẩn trương,

“Đã mọc rễ ở trên người em, cắt là vô dụng. Bọn thần côn lúc trước không phải đã làm như vậy, phải khiến nó tự mình đi ra.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, dùng chỉ đỏ quấn chặt ở bộ vị trên dưới bướu thịt, sau đó dùng Long Tiên Hương hòa vào nước, lau một ít ở trên bướu thịt, sau đó cắt qua ngón trỏ của mình, lơ lửng ở trên bướu thịt khoảng một tấc, có một giọt máu từ vết thương đầu ngón tay ngưng tụ, nhưng chưa rơi xuống.

“Anh làm cái gì vậy?” Chu Tình Như ở một bên nhìn thật sự nhịn không được hỏi một câu.