Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2413: Không Đầu Không Có (2)

Qua Qua ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Nghe không hiểu.”

Diệp Thiếu Dương dựa theo đoạn cảm khái này của bản thân, bắt đầu miên man bất định, đột nhiên quay đầu nhìn Qua Qua, nói: “Ta lúc trước ở trong phim từng thấy, có một nhà triết học từng hỏi một vấn đề, ngươi, thế nào mới có thể xác định, thế giới này không phải năm phút đồng hồ trước mới kiến tạo ra?”

“Cái gì…” Qua Qua có chút dại ra nhìn hắn, “Đương nhiên, năm phút đồng hồ trước ta đang xem TV.”

“Nếu ký ức của người, là từng bị sửa chữa thì sao, người làm sao biết ký ức của mình đều là thật.”

Qua Qua cắn ngón tay, ánh mắt trong lúc vô ý dừng ở trên chậu hoa lan kia trên cửa sổ, nói: “Đây là thứ Quách lão buổi chiều mua, trước năm phút đồng hồ rồi nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Ngươi không hiểu ý tứ của ta, nếu những thứ này đều là giả thì sao, ta là nói, ký ức của ngươi là giả, người cho rằng nó là mua vào buổi chiều, nhưng trên thực tế là vừa xảy ra… Người làm sao chứng minh mọi thứ chung quanh người không phải vừa sáng tạo?”

Qua Qua suy nghĩ hồi lâu, nói: “Ai có bút tích lớn như vậy, có thể ở năm phút đồng hồ trước đem tất cả cái này tạo ra?”

“Cái này không trong vòng vấn đề, chúng ta giả thiết có một vị thần như vậy, Thượng Đế… Phi, Tam Thanh, Tam Thanh tạo vật, sau đó sửa chữa ký ức của ngươi, ký ức người trưởng thành nhiều năm như vậy, thật ra là từng bị người ta sửa chữa bỏ thêm vào, để cho người cho rằng mình đã

sống rất nhiều năm, thật ra tất cả đều là giả.” “Điên rồi.” Khóe miệng Qua Qua bắt đầu run rẩy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Vậy không phải còn có người sao, người ít nhất nhớ rõ tình huống của ta trước kia mà, chứng minh chúng nó không phải giả.”

“Nếu ta cũng là giả thì sao, hoặc là ký ức của ta cũng bị thêm vào, từ góc độ của người, người hoàn toàn có thể hoài nghi tất cả đều là giả.”

“Ta sắp điên rồi!” Qua Qua kêu lên, “Ta là một con ve mà, ta không phải nhà triết học, người hỏi ta những thứ này, ta hoàn toàn không hiểu đầu, lão đại người tự mình điện đi! Ta đi xem TV!

Nói xong bỏ trốn mất dạng đi phòng khách, mở ra TV xem, không đi nghĩ mấy vấn đề này Diệp Thiếu Dương đưa ra nữa.

Diệp Thiếu Dương cũng không tiếp tục tự hỏi, vốn hắn cũng là tùy tiện nghĩ tới cái này, mình là pháp sư, đối với các vấn đề triết học này cũng không mò ra được đầu mối, dứt khoác mặc quần áo, đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Tạ Vũ Tình là đến vào giữa trưa, ở sau khi hai bên xác nhận bùa thủy tinh, mới được Diệp Thiếu Dương cho vào.

Sau khi vào nhà, Tạ Vũ Tình ngồi lên số pha, bộ dáng tâm sự nặng nề.

“Chị sao vậy?” Diệp Thiếu Dương thấy bọng mắt cô biến thành màu đen, nói: “Chị tối hôm qua đi làm gì, không ngủ ngon? Này này, tôi gọi chị đấy!”

“Ồ” Tạ Vũ Tình phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, giống như nhớ tới cái gì, nói: “Chị tới tìm cậu có một việc chính, vừa rồi lão Quách gọi điện thoại cho chị, về cái gì đó… Thánh Linh hội, hình như là cái tên này, anh ấy tra được một ít manh mối, ở trên một trận ngoại ô phía đông Thạch Thành, có người đang tuyên truyền thứ này, chị muốn đi điều tra, nhưng lại sợ bản thân không xử lý được, cho nên tới tìm cậu đi cùng.”

“Ồ… Chị tìm Tuyết Kỳ là được.” Diệp Thiếu Dương căn bản không quá coi trọng chuyện này.

“Tuyết Kỳ là có thể nhưng đối với tri thức linh dị, cô ấy không hiểu biết được nhiều như cậu, đối phương là bà cốt, phương diện này, chị nghĩ vẫn là tìm cậu đi tiếp xúc thì ổn hơn chút.”

“Bây giờ?”

“Không nhất định, chị đã phải người đi qua, chờ tin tức.” Tạ Vũ Tình nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì?”

“Bây giờ nói chuyện có tiện không?” Tạ Vũ Tình nói, “Ý tứ chị là, có thể bị người khác nghe được hay không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, nói: “Không có vấn đề, chị nói đi.”

Tạ Vũ Tình đem hắn kéo đến trong phòng, Qua Qua cũng tò mò đi qua xem…

Đại khái nửa giờ sau, Tạ Vũ Tình nhận được điện thoại, nói một hồi, nói cho Diệp Thiếu Dương.” Buổi tối hôm nay, ăn xong bữa chiều, bọn họ ở trong thôn có hoạt động, chúng ta đến lúc đó hẵng đi qua thế nào, đi hiện trường nghe một chút.”

Diệp Thiếu Dương một lời đáp ứng luôn.

Đã là buổi tối mới hoạt động Tạ Vũ Tình cần về đơn vị trước, chuẩn bị trước tiên một phen, đứng dậy cáo từ. Diệp Thiếu Dương ở lại nhà đến gần giữa trưa, Chu Tình Như gọi điện tới, tìm hắn ăn cơm. “Vừa lúc cơm nước xong, chúng ta cùng đi nghe hội biểu diễn.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới trước đó đã đáp ứng cô, hôm nay cùng đi nghe biểu diễn, có Trang Vũ Nịnh biểu diễn.

Diệp Thiếu Dương thu thập một phen, đổi bộ quần áo tương đối thoải mái — đi nghe hội biểu diễn, mặc đạo bào hoặc áo dài đi, người ta không biết còn tưởng là diễn viên muốn lên đài biểu diễn.

Hơn nữa. Đã lâu không gặp Trang Vũ Ninh, lần này gặp nhau, mình chung quy không thể biểu hiện quá kém. Diệp Thiếu Dương thay xong quần áo, soi gương, lúc này mới phát hiện tóc mình rất dài rồi, ở dân quốc một tháng, mình cũng chưa cắt tóc… Lập tức đi cửa hiệu cắt tóc bên ngoài tiểu khu, tốn năm đồng (chưa tới 20k) để cạo đầu, lúc này mới gọi xe đến khách sạn Chu Tình Như đặt.

Không phải khách sạn gì lớn, mà là nhà hàng gia đình rất đặc sắc, không khí không tệ, Chu Tình Như còn gọi một chai rượu vang, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, sau khi ăn xong, cách thời gian hội biểu diễn còn nhiều, phía dưới vừa lúc là phố buôn bán, Chu Tĩnh Như mạnh mẽ kéo Diệp Thiếu Dương đi dạo phố, mua cho hắn một bộ quần áo mặc mùa đông.

Diệp Thiếu Dương sợ cô không thoải mái, cũng không quá chối từ nhận lấy.

Hội biểu diễn cử hành ở trong một sân thể thao, khi hai người tới, lập tức có cò mồi vây lên, hỏi bọn họ cần vé hay không. Diệp Thiếu Dương liếc qua, thấy trên hình vé vào cửa có Trang Vũ Ninh, vì thế cầm xem một chút, Trang Vũ Nịnh còn ở vị trí chính giữa, đứng chung một chỗ với mấy tiểu thịt tươi cùng tiểu muội tử, trên mặt mang nụ cười.

“Phong cách trang điểm của cô ấy hình như không thay đổi.” Diệp Thiếu Dương nói.

“Cô ấy đi là tuyến đường ngọc nữ ca sĩ, cũng phù hợp khí chất của cô ấy.”

Hội biểu diễn chính là công ty của Chu Tĩnh Như tài trợ, tự nhiên không cần vé vào cửa. Diệp Thiếu Dương đem vé trả lại cho co, sau đó rời đi. Cò mồi nổi giận.

Từ thông đạo VIP đi vào, dọc theo đường đi, Diệp Thiếu Dương theo bên cạnh Chu Tĩnh Như, hưởng thụ các loại đãi ngộ của khách quý, bởi vì hội biểu diễn còn chưa mở màn, hai người tới phòng nghỉ của khách quý, hơn nữa không phải loại kia của công chúng, là một phòng nhỏ đơn độc, có cửa sổ có thể nhìn thấy nhân viên công tác đi tới đi lui bên ngoài.

“Có ngôi sao đã đến, anh muốn lấy chữ kí không? Em có thể bảo người giúp anh đi xin.” Chu Tĩnh Như cười nói.

“Em có thể xin được chữ kí?” Diệp Thiếu Dương chớp chớp mắt, nhìn áp phích trên bàn, tuy mặt đều không nhận rõ, nhưng có mấy cái tên, hắn vẫn từng nghe nói.

“Cái này có gì khó, bọn họ nói đến cùng, vẫn là dựa vào chúng ta ăn cơm.”

“ặc, thôi được, anh cũng không quen biết bọn họ, không đi qua giúp đồ đệ của anh xin chữ ký bọn họ cũng được.”

Chu Tĩnh Như cười một tiếng, “Anh ngốc thể Tiểu Nhị muốn bọn họ kí tên, căn bản là không khó đúng không.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới thân phận của Trương Tiểu Nhị, nghe Chu Tĩnh Như nói một phen, mới | hiểu thì ra những ngôi sao kia, người thường cảm giác xa không thể với tới, đối với nhà xí nghiệp cùng quan lại lợi hại mà nói, muốn tiếp xúc thật ra cũng không khó.