“Thiếu Dương.”
Trong ý thức hỗn độn đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi. Thần niệm trì độn của Diệp Thiếu Dương nháy mắt tỉnh táo hơn một chút, mờ mịt tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, ý thức khôi phục từng chút một, giống như một người mới từ trong mơ tỉnh lại, có một loại cảm giác mộng tỉnh không biết thân là khách, đột nhiên, một đạo yêu lôi từ đỉnh đầu đánh xuống, thần thức nhất thời tê dại, tiếp theo cảm giác được một loại đau đớn giống như bị cưa cắt.
Thật sự khổ không muốn sống nữa.
“Thiếu Dương, anh nghe thấy không?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghe ra là thanh âm Tiểu Cửu, ở trong thần thức miễn cưỡng đáp lại, hỏi: “Em thế nào? Tụ sinh ra mấy đạo hồn phách rồi?”
“Em… Còn thiếu hai đạo.” Tạm dừng một chút, Tiểu Cửu u ám nói, “Thiếu Dương, nếu anh không kiên trì được nữa, vậy thôi…”
Vậy thôi?
Diệp Thiếu Dương giật mình, lập tức hiểu ý tứ của cô, là đang nghĩ cho mình. “Anh… Còn chống
đỡ được.” “Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì cả. Anh… Có bao giờ từng khiến em thất vọng?”
Tiểu Cửu trầm mặc. Cô biết lấy tính cách Diệp Thiếu Dương, mình không thể thuyết phục hắn bỏ cuộc, chỉ có thể tập trung thần niệm, tiếp tục tụ hồn.
“Thiếu Dương?”
Trong thần thức lại truyền đến một thanh âm.
“Ai?” Diệp Thiếu Dương chần chờ nói.
“Tuyết Kỳ.”
Loại câu thông trên thần thức này, cần hai người thần niệm thông nhau, hơn nữa phải đều ở trong cùng hoàn cảnh tương tự chân không. Tuyết Kỳ cũng là quỷ phó của Diệp Thiếu Dương, lại cùng nhau ở trong từ trường do yêu lồi sinh thành, thần thức có thể tự do cầu thông.
“Tuyết Kỳ? Chị ở đâu?”
“Ngay tại sau lưng cậu. Tôi cũng đang độ kiếp… Tôi muốn một lần nữa tụ sinh ra hồn phách, đồng thời cũng muốn chia sẻ một chút cho cậu. Chỉ có tôi có cơ hội chia sẻ cho cậu.”
Diệp Thiếu Dương giật mình không biết nói gì.
“Vậy chị chống đỡ.”
“Cùng nhau chống đỡ.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cười khổ, dùng thần thức nói chuyện, không cần tốn sức gì cả, hắn mới có thể nói ra nhiều như vậy, trên thực tế, hắn đã sớm sắp không xong rồi. Tàn niệm của các vong linh kia còn ghé vào tai hắn vang lên ong ong, kéo theo thần niệm…
“Tuyết Kỳ, chị kể chuyện cười cho tôi nghe đi.”
“Cái này…”
Tuyết Kỳ cũng cần ứng phó yêu lôi, vốn cũng cực kỳ vất vả, nơi nào thời gian gì mà kể chuyện cười, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, thật sự nghĩ ra được một cái: “Có một người, nhặt được một cái đèn thần, triệu hồi ra thần đèn, thần đèn nói: hôm nay là ngày cá tháng tư, hứa nguyện phải nói ngược mới có thể thực hiện nha. Nam tử suy nghĩ một phen rồi nói: thần ơi, xin cho tôi trở thành người xấu nhất nghèo nhất trên thế giới vĩnh viễn không có người yêu đi. Thần đèn: Được. Lừa người đó ha ha… Bùm, đem hắn biến thành nam nhân xấu nhất nghèo nhất trên đời.”
Tuyết Kỳ nói xong, chờ đợi Diệp Thiếu Dương đáp lại, một lúc lâu không có động tĩnh, hỏi: “Làm sao vậy, không buồn cười sao?”
Vẫn chưa có động tĩnh.
“Thiếu Dương?” Tuyết Kỳ ý thức được không đúng, gọi hắn một tiếng.
Một lúc lâu không có đáp lại.
“Thiếu Dương!” Tiểu Cửu cũng hô lên.
Diệp Thiếu Dương không biết làm sao, gọi như thế nào cũng không có phản ứng.
Tâm tình Tiểu Cửu chìm xuống, sụt sịt nức nở nói: “Thiếu Dương, anh đừng làm em sợ, em đã tụ sinh tám đạo hồn phách, chỉ thiếu một đạo cuối cùng, anh cần phải chống đỡ, Thiếu Dương?”
Đá chìm biển lớn, không có một chút phản ứng. Nhưng thân thể hắn, vẫn như cũ yên lặng ngồi ở trên Đông Hoàng Chung, chưa ngã xuống..
Dưới Hiên Viên sơn.
Mười hai môn đồ của Đạo Phong cũng chưa thật sự giết lên Hiên Viên son, nơi này là đại bản doanh của Bắc Đẩu quan, đệ tử của Thanh Trường Phong dốc toàn bộ lực lượng, một bộ phận bám trụ mười hai môn đồ, càng nhiều kẻ khác, lại là gia nhập chiến đấu của Thanh Trường Phong đối với Đạo Phong.
Đám đệ tử Bắc Đẩu quan này, ít nhất cũng là bài vị Thiên Sư, chen nhau mà lên. Hung linh ác quỷ trong Huyết Hải Vạn Ma Phiên đã sớm bị tiêu diệt sạch sẽ, đem Đạo Phong bao vây vòng trong vòng ngoài.
Thanh Trường Phong và Đạo Phong thực lực xấp xỉ, cộng thêm những đệ tử thực lực không tầm thường này vẫy công, cuối cùng đem Đạo Phong ép vào thế yếu, ưu thế càng lúc càng lớn, sau một phen triền đấu kịch liệt, đem hắn đẩy vào hiểm cảnh, chỉ có thể dựa vào tam hoa tụ định tạm thời bảo vệ bản thân, đã không còn đường sống hoàn thủ.
“Người làm ta rất chấn động. Thanh Trường Phong dùng một đạo huyết quang hình thành kết giới, đem Đạo Phong phong ấn bên trong, liên hợp pháp lực một đám đệ tử, không ngừng áp bách, hoàn toàn nắm chắc thắng lợi, bản thân cũng trầm tĩnh lại, hướng Đạo Phong cười nói.
“Ta không ngờ, nhân gian vậy mà còn có cường giả như người. Nếu là đon đả độc đầu, ta không bắt nổi người.”
Thanh Trường Phong lắc lắc đầu, “Nhưng, người thế mà lại dám xông vào Hiên Viên son, còn muốn huyết tẩy Bắc Đẩu quan ta… Chẳng qua là châu chấu đá xe mà thôi. Đám đệ tử của ta nay đều ở đây, Đạo Phong, người còn muốn huyết tẩy bọn nó sao?”
Thanh Trường Phong còn có đám đệ tử kia của hắn, vừa làm phép tiêu hao pháp lực của Đạo Phong, trên mặt cũng đồng thời lộ ra cười mỉm mỉa mai.
“Nhân gian pháp sư, luôn không biết tự lượng sức mình như vậy!”
“Bọn hắn thiếu hiểu biết, tranh dài ngắn trên sừng ốc sên, lại không biết Hiên Viên son ta mới là pháp thuật chính sóc. Buồn cười buồn cười.”
Mọi người ùn ùn lên tiếng trào phúng Đạo Phong.
Uy lực của tam hoa tụ đỉnh càng lúc càng nhỏ, lung lay sắp đổ.
Đạo Phong lại vẫn một không đổi sắc, vẫn duy trì vẻ mặt người chết, đối mặt những sự trào phúng này căn bản không để trong lòng, chờ bọn hắn đều nói xong rồi, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Lời ta từng nói, từ trước tới nay đều sẽ làm được.”
Thanh Trường Phong ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Ngươi sắp đèn cạn dầu, lấy đâu ra sự tự tin như vậy?
Đạo Phong không trả lời nữa, tay áo run lên, từ trong đó bay ra một bức hoạ cuộn tròn, đón gió mở ra.
Bên ngoài, các đệ tử Bắc Đẩu quan kia xuất phát từ bản năng, đều tò mò hướng bên trên bức hoạ cuộn tròn nhìn lại.
Chỉ nháy mắt, một lực hút cực lớn, đem lực lượng kết giới bọn họ dựa vào pháp thuật ghép ra hấp thu sạch sẽ, lực hút càng lúc càng mạnh, chờ khi các đạo sĩ đó ý thức được không ổn, đã không còn đường chạy thoát… Kẻ gần bức hoạ cuộn tròn bị hút vào trước hết. Một khi tiến vào bức hoạ cuộn tròn, thì cũng không ra được nữa.
“Đây là! Sơn Hà Xã Tắc Đồ!”
Thanh Trường Phong cả kinh biến sắc, hắn đã gọi ra được tên, tự nhiên biết Sơn Hà Xã Tắc Đồ đáng sợ nhất thời quát to một tiếng: “Chạy mau!”
Các đệ tử ở ngoại vi lập tức hướng bốn phía bỏ chạy.
Đạo Phong nắm lấy một đầu Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng sức run lên một cái, một đầu khác lập tức cuộn lại, từ bên ngoài đem các đệ tử kia bao phủ hết. Các đạo sĩ đó dưới sự kinh hãi, thấy trốn không thoát, chỉ có làm phép chống lại lực hút của Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Đạo Phong nhân cơ hội tay phải rút ra Đả Thần Tiên, nhằm vào đầu những người này, không chút khách khí đập mạnh một phen, nhất thời liền có mấy kẻ bị đập nát thần hồn, hóa thành tinh phách…
Một số kẻ khác, bởi vì không thể kháng cự lực lượng cắn nuốt tất cả của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, bị hút vào.
Thanh Trường Phong cũng đang kháng cự lực lượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, dùng sức bay lên trên, đối với mọi việc này cũng là không thể làm gì được.
Cũng có kẻ cách Sơn Hà Xã Tắc Đồ khá xa, chạy thoát ra ngoài, nhưng chỉ là số ít.