Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2357: Hôm Nay Mới Biết Ta Là Ta (2)

“Ô, vậy sư tỷ người mau đi đi.” Tô Mạt biết cô ta là không muốn nói ra chân tướng đối với mình, cũng chưa truy hỏi, Phàn Lê Hoa hướng cô mỉm cười, nhẹ nhàng lên núi.

Phàn Lê Hoa vượt qua đỉnh núi chính, tới trong vườn lê mười dặm phía sau núi, vườn lê có đại trận thủ hộ, không cần ai trông giữ, Phàn Lê Hoa biết khẩu quyết vào trận, không bao lâu đã chui qua, tới trước nhà tranh của Lê Sơn Lão Mẫu, đứng lại ngoài cửa, khom người nói: “Đệ tử Phàn Lê Hoa cầu kiến sư phụ.”

“Lê Hoa? Sao người lại tới đây, mau vào.” Thanh âm thân thiết của Lê Sơn Lão Mẫu từ trong phòng truyền đến.

Phàn Lê Hoa đẩy cửa đi vào, vô thanh vô tức từ phía sau cửa kéo lấy một cái bồ đoàn, ngồi ở đối diện Lê Sơn Lão Mẫu.

“Ta bảo người đi nhân gian giám sát nơi ở của Diệp Thiếu Dương, sao người đột nhiên trở lại, đã có chuyện gì?”

Phàn Lê Hoa gật gật đầu, nói: “Diệp Thiếu Dương đã trở lại!

Lê Sơn Lão Mẫu giật mình một cái: “Thật sao?”

“Là đệ tử tận mắt nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương, còn có hòa thượng kia, mấy người đó cùng nhau quay về chỗ ở, sau đó Đạo Phong cùng Hỗn Độn Thiên Ma cũng chạy tới, không biết đang mưu đồ hành động bí mật gì. Đệ tử sợ bị phát hiện, không dám tới gần, chỉ ở xa xa nhìn, bởi vậy cũng

không biết bọn họ nói gì.” Lê Sơn Lão Mẫu đứng dậy, thong thả bước đến trước cửa sổ, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Diệp Thiếu Dương đã trở lại, hắn trở về cũng đúng lúc… Như vậy, người đi gặp hắn một lần, hỏi một chút tính toán của hắn, còn lại tất cả không được nói.”

Phàn Lê Hoa do dự nói: “Sư phụ, chúng ta và hắn là kẻ địch, trực tiếp hỏi hắn như vậy… Sẽ có ý tứ lấy lòng hay không?

“Chính là muốn thể hiện ý tốt.” Lê Sơn Lão Mẫu nói. “Kẻ địch thật sự của Xiển giáo ta, không phải Diệp Thiếu Dương, cũng không phải Đạo Phong, nếu là thế giới thái bình, ta tự nhiên sẽ không tha cho bọn hắn, nhưng thời điểm này, Thị tộc xâm nhập, Không Giới tràn ngập nguy Cơ, mà chuyển thể quý đồng lại ở trong tay Thi tộc… Người biết Thị tộc muốn làm gì hay không?”

Phàn Lê Hoa nói: “Điều này đệ tử vẫn đoán được, Thị tộc đơn giản là muốn dùng chuyển thể quỷ đồng để dụ dỗ Diệp Thiếu Dương phản chiến, đứng về phe bọn chúng. Nhưng, Diệp Thiếu Dương chỉ là tên pháp sư nhân gian, thật sự có giá trị lớn như vậy, ngay cả mấy tên thi vương kia cũng coi trọng?”

“Không, ngày đó một trận chiến Tinh Tú Hải, ngươi không ở đó, mà nay ta hồi tưởng, Diệp Thiếu Dương một đám người đó, đều là rồng phượng trong loài người, nếu có thời gian, trong đó tất nhiên có người có thể trưởng thành khống chế càn khôn, càng không cần phải nói Diệp Thiếu Dương là người ứng kiếp… Tiếp theo, hắn là Mao Son chưởng giáo, hắn nếu phản chiến hương Thị tộc, giới pháp thuật nhân gian tất nhiên thảo phạt Mao Sơn, nhân gian tất loạn.

Thị tộc nay làm loạn, muốn nhìn thấy nhất chính là loạn thế. Còn nữa, sau lưng Diệp Thiếu Dương còn có Thanh Khâu sơn và Phong Chi Cốc, hai thế lực lớn này, nếu là bọn hắn giống với Diệp Thiếu Dương phản chiến hướng | Thị tộc, vậy cục diện lập tức khác hẳn. Bởi vậy trước mắt, chúng ta vô luận như thế nào cũng phải đặt xuống thu hận ngày xưa, tranh thủ kết minh… Những lời này của ta người biết là được, nhất định không thể nói thẳng, thử phản ứng của Diệp Thiếu Dương trước.”

Lê Sơn Lão Mẫu đưa tay bắt lấy tay Phàn Lê Hoa, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái của trưởng giả, nói: “Ngươi hôm nay về núi, vi sư vốn nên giữ người lại chút thời gian, nhưng nay cục diện này, chúng ta lại không thể chậm trễ, người đi ngay đi.”

“Đệ tử tuân mệnh!” Phàn Lê Hoa đứng dậy, suy nghĩ một chút nói. “Đệ tử còn có một việc bẩm báo, gần đây động tác của pháp thuật công hội ở nhân gian rất lớn, muốn thống lĩnh giới pháp thuật nhân gian, dã tâm rất rõ ràng. Sư phụ, chuyện này ứng đối như thế nào?”

Lê Sơn Lão Mẫu hừ lạnh một tiếng. “Thời đại mạt pháp, thật sự là ai cũng muốn nhảy ra làm mưa làm gió. Tinh Nguyệt Nô nhãi con này, trong trăm năm chỉ có cái dã tâm này, ẩn nhẫn trăm năm, một lần này, khẳng định cũng có chuẩn bị mà đến. Chuyện này ta sẽ tìm bọn Diêu Quang thương lượng, định đoạt sau, trước mắt xem như không phải địch cũng chẳng phải bạn đi, nếu là bọn họ tiếp xúc người, không cần để ý tới là được.”

“Vâng! Vậy đệ tử lập tức đi.” Phàn Lê Hoa khom mình hành lễ, nói lời từ biệt với Lê Sơn Lão Mẫu, xoay người ra khỏi cửa, lại bị Lê Sơn Lão Mẫu gọi lại.

“Ta đột nhiên nghĩ đến, Diệp Thiếu Dương đã trở lại, vậy Thanh Ngưu tổ sư cùng nhau mất tích với hắn, có lẽ cũng đã trở lại?”

“Cái này đệ tử chưa nhìn thấy.”

“Ngươi đi tìm Tô Mạt, nói cho cô ta chuyện này, bảo cô ta đi nhân gian một chút, tìm kiếm sư huynh của cô ta. Cô ta ở gian lều tranh thứ hai bên trái.”

“Ồ, Tô Mạt sự muội à, con lúc trước trên đường lên núi nhìn thấy cô ấy rồi. Cô ấy vừa lúc xuống núi, không biết muốn đi đâu.”

“Ngươi mang theo vài người, đi trong thung lũng tìm xem.”

Phàn Lê Hoa lúc này mới cáo lui.

Tô Mạt đi thẳng tới trong thung lũng, dựa vào cảm giác đi một hồi, tựa như cách ký hiệu trong đầu càng thêm tiếp cận, ở trong một mảng cây cối bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trong giây lát cảm thấy sau lưng có người, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy ở trên mặt cỏ mọc ra một cây hoa sen, nụ hoa chưa nở, từ trên xuống dưới linh khí tràn đây.

Lúc trước mình đi qua, còn chưa thấy, là từ đầu toát ra?

Tô Mạt tò mò đi qua, ngồi xổm xuống phía trước đóa hoa sen, cẩn thận đánh giá.

Nụ hoa đột nhiên mở ra, một mùi thơm mát thấm vào ruột gan xộc vào mũi.

Cả người Tô Mạt run lên, mùi này… Giống như gợi lên hồi ức nào đó ở sâu trong lòng cô ta, lại nhìn cây hoa sen trước mặt, trong lòng Tô Mạt sinh ra một loại cảm giác rất tinh tường, loại cảm giác này khó có thể hình dung, giống như… Cây hoa sen trước mặt là chính cô.

Tô Mạt ngẩn ra một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi khoanh chân ngồi xuống ở phía trước hoa sen, nhắm mắt, cây hoa sen kia còn ở trong đầu mình, giống như một hòn đá ném xuống mặt nước phẳng lặng, nổi lên từng vòng gợn

sóng.

Hồi ức kiếp trước kiếp này… đủ loại, lăn qua lộn lại ở trong đầu.

Cả người Tô Mạt run lên, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, giống như đang thừa nhận khổ hình nào đó đáng sợ.

“Không!

Trong miệng Tô Mạt đột nhiên bộc phát ra một tiếng hét, thân thể giật mình một cái, tỉnh táo lại, nghiêng ngả lảo đảo lui lại mấy bước, hoa sen trước mắt đã biến mất.

Tô Mạt rơi lệ đầy mặt.

“Như lai trần duyên, nhân quả kiếp trước, hoa sen gió mát phả vào mặt, hôm nay mới biết ta là ta… Tô Mạt, ngươi ngộ chưa?”

Một thanh âm vang lên sau người, Tô Mạt sau khi nghe thấy, lại ngẩn ra, đột nhiên xoay người, nhìn thấy một cô nương ở trên không đi tới, một đôi chân trần trắng như tuyết, đi mỗi một bước, dưới chân đều sẽ sinh ra một đóa hoa sen do linh lực tạo thành, sau đó nở rộ.

Từng bước nở sen.

Dung mạo cô ấy giống mình như đúc, mặc một bộ đồ xanh thật dài, nhìn qua tựa như hoa sen mới nở.

Tô Mạt giống như thấy một bản thân khác.

“Ngươi là…” Thanh âm Tô Mạt bắt đầu run run.

“Ta là ngươi.”

Tô Mạt ngơ ngác nhìn cô, sau đó cúi đầu, một lát sau ngẩng đầu, đã rơi lệ đầy mặt, lẩm bẩm: “Hôm nay mới biết ta là ta, ta đã biết, người là Phù Điệu tiên tử. Ta… Là một luồng thần niệm của người ở trong luân hồi.”

Bích Thanh mỉm cười.

“Nhưng người không nên xuất hiện ở nơi này, người… bản tôn của ngươi, vẫn luôn ngủ say ở trong hư không… Người không nên xuất hiện ở đây.”