“Lão đại!” Qua Qua cũng bổ nhào một cái, trực tiếp như con nhện dán ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, làm nũng giả ngay các loại, giải mối tương tự nhiều ngày như vậy, đang bám dính, đột nhiên giống như cái gì cắm vào trong mũi, đưa tay chộp, thế mà lại là hai cái rễ thực vật, bị dọa giật
mình, ôm cổ Diệp Thiếu Dương, nhìn hướng sau lưng hắn, nhìn thấy một kẻ bộ dạng so với hắn còn đầu quả dưa hơn nữa, đang chớp mắt, tò mò đánh giá nó. Hai cái rễ thực vật kia chính là từ trên cằm nó sinh ra, giống như chòm râu.
“Nha, ngươi là ai!”
“Ta là Bánh Bao, yêu phó lão đại mới thu, ngươi chính là Qua Qua?
Qua Qua vừa nghe, tức không biết đánh vào đầu. “Đã làm tiểu đệ, lần đầu gặp mặt đã trêu đùa nhị ca như vậy, muốn ăn đánh!” Qua Qua cầm lấy hai chòm râu của nó, dùng sức kéo, đem Bánh Bao nhấc tới trước mặt, hướng trên đầu cho vài cái cú đầu mạnh.
Trong miệng Bánh Bao kêu đau, ngắm chuẩn cơ hội, hướng Qua Qua thổi hơi, Qua Qua lập tức dừng lại, sau đó ngã xuống đất, tứ chi hướng lên trời, lăn qua lăn lại, cười lên ha ha, nhìn qua ngộ nghĩnh đáng yêu.
Bánh Bao đứng một bên, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa bỡn cợt.
Đoàn người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này, không biết Bánh Bao dùng là thủ đoạn gì.
“Được rồi, đừng quấy nữa.” Diệp Thiếu Dương biết Qua Qua nhất định là không cẩn thận dính chiêu Bánh Bao, bị nó kéo vào ảo cảnh trong mộng, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, nếu thực sự đánh, Bánh Bao tự nhiên không phải đối thủ của Qua Qua, Qua Qua cũng là không có chuẩn bị, lúc này mới trứng chiêu của nó.
Đi lên ở trên ót Bánh Bao vỗ một cái nói.
Bánh Bao lập tức dùng làm phép. Qua Qua mở mắt, thấy mình nằm ở trên mặt đất, người khác đều nhìn nó cười, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, vừa muốn đi lên đánh nhau với Bánh Bao, bị Diệp Thiếu Dương kéo ra.
Lúc này, có gió âm từ ngoài cửa sổ thổi tới, đoàn người lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn lại, một nam một nữ bay vào, là Chanh Tử cùng Tiêu Dật Vân.
“Lão đại, em cảm giác được lực lượng hồn ấn, còn có chút không dám tin, thật là anh!” Chanh Tử ngây ra một phen, sau đó trực tiếp nhảy vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, đu trên cổ hắn.
“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua Tiêu Dật Vân, nói: “Ngươi cũng đến rồi.”
“Đi đi, ngươi đem thê tử ta buông xuống trước rồi hãy chào hỏi với ta!” Mặt Tiêu Dật Vân cũng tái đi rồi.
Diệp Thiếu Dương đành phải đem Chanh Tử buông xuống, đi lên ôm cổ Tiêu Dật Vân, thấp giọng nói: “Chanh Tử nhà ngươi là môn nhân của ta mà, hơi thân mật một chút, vậy… Ừm, người biết.”
Tiêu Dật Vân trừng mắt nhìn hắn một cái, lẩm bẩm: “Biết chứ, ta lại không ghen, vậy người trước mặt nhiều người như vậy ôm vợ ta… Được rồi, không dông dài nhiều như vậy với người nữa,
ngươi trở về khi nào?”. “Ngươi không biết? Chuyện trăm năm trước, người không nhớ?” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.
“Chuyện gì?” Tiêu Dật Vân nhíu mày nhìn hắn.
“Đó là… năm 1922, ta đi âm ty tìm người, chuyện sau đó, người hoàn toàn không nhớ?”
“Năm 1922?” Tiêu Dật Vân nhếch miệng cười lên. “Người thần kinh à Diệp Thiếu Dương, năm 1922 người còn ở trong bụng mẹ, không đúng, mẹ ngươi còn ở trong bụng bà nội ngươi.”
“Ha ha ha..” Tứ Bảo nghe thấy lời này thất thanh cười lên. “Son dương người nghe hắn nói cái gì, mẹ cậu, ở trong bụng bà nội cậu… Hóa ra cha cậu cùng mẹ cậu là họ hàng gần kết hôn à. Ha ha ha!”
“Cút!”
Diệp Thiếu Dương măng hắn một tiếng, nhìn Tiêu Dật Vân, nói: “Người thực sự không nhớ?”
“Nhớ cái gì chứ, cái gì một trăm năm trước, ngươi có phải uống làm thuốc hay không?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu tìm được Mỹ Hoa, hỏi một chút, cô cũng hoàn toàn không nhớ rõ.
“Nói như vậy, hai thế giới không có quan hệ nhân quả?” Diệp Thiếu Dương lâm vào tự hỏi.
“Cũng không phải, tiểu sư đệ, lúc trước để viết tư, Tạ cảnh quan đã thu được.” Lão Quách đem chuyện phiêu lưu bình (ý tứ như cái chai thả theo dòng nước, nhiều năm sau nhặt được) nói ra, còn có Mỹ Hoa lúc trước biểu hiện khác thường. Lâm Tam Sinh nhớ tới cái gì, hỏi Mỹ Hoa và Tứ Bảo đó là khi nào, trầm ngâm một hồi, nói với Diệp Thiếu Dương: “Vậy vừa lúc là thời gian chúng ta trở lại bên này.”
“Nói rõ cái gì?”
“Nói rõ, trước đó cậu chưa thật sự thay đổi lịch sử, chỉ có khi cậu một lần nữa xuất hiện ở thế giới này, tất cả mới sẽ mất đi hiệu lực, thay đổi cậu đã làm ra ở thế giới kia, mới có thể ảnh hưởng đến bây giờ.”
Đoàn người cẩn thận suy nghĩ, hình như thật sự có chuyện như vậy: Diệp Thiếu Dương ở trăm năm trước đã sớm gặp được Tiêu Dật Vân và Mỹ Hoa, nhưng bọn họ của thế giới này, lại chưa xuất hiện những ký ức đó, chỉ có ở một khắc bọn hắn vừa trở về, ký ức của bọn họ mới thay đổi, xuất hiện hai tuyến ký ức không giống nhau. Tiêu Dật Vân cũng nhớ lại một phen, không lâu trước đó, mình đang ở trên công đường làm việc, bên cạnh không có ai, nhưng trong mông lung tựa như hôn mê một phen, sau đó khôi phục bình thường, mơ hồ có một loại cảm giác quên sự tình gì.
“Chị có một loại phán đoán.” Tạ Vũ Tình xoa đầu nói. “Có lẽ là cậu về đến nơi đây, sinh ra kết nối với không gian này, thay đổi cậu làm ra ở trong thời gian quá khứ mới có thể thật sự hình thành nghịch biện, mà trước đó cậu bởi vì ở lại quá khứ, cho nên tin tức thay đổi cũng chưa truyền tới đây?”
Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn cô ta, nói: “Vậy là lực lượng gì khống chế được tất cả cái này?”
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Có thể là thiên địa đại đạo đi, tựa như con người sinh lão bệnh tử, có một loại quy luật tự nhiên khống chế, nhưng là lực lượng gì, không phải điều mà bất cứ sinh linh nào có thể biết được.” Lâm Tam Sinh đoán.
“Tìm Từ Phúc hỏi một chút đi, Sơn Hải An là của hắn, hắn không chừng biết, ài, không phải hắn đem các cậu đưa tới sao, hắn đâu?”
“Vì tránh né âm ty tróc nã, đã đi rồi.” Diệp Thiếu Dương trả lời. Mặc kệ ở bất cứ một cái thời không nào, Từ Phúc cũng là tội phạm quan trọng âm ty truy nã, bình thường không quá dám xuất hiện trước mặt người khác, vừa đem đoàn người Diệp Thiếu Dương đưa về, hắn liền mang theo Bạch Khởi rời đi, nói là đi tìm nơi âm khí nặng, dễ che giấu khí tức trên người mình, để âm ty không dễ truy tra vị trí. Qua một đoạn thời gian nữa lại đến tìm bọn họ.
Tiểu Bạch nói: “Lão đại, dù sao người đã trở lại, còn quản những thứ này làm gì.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên, nói: “Tôi là muốn xác định, biến hóa trên người Ngô Đồng, có thể ảnh hưởng đến Lãnh Ngọc bây giờ hay không.”
“Ngô Đồng? Ngô Đồng là ai?” Đoàn người khó hiểu.
Diệp Thiếu Dương thấy mọi người đã đến đông đủ, dứt khoát đem sự tình từ đầu kể kỹ một lần, kể đến cuối cùng, quay đầu nhìn Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ mấy người đi chung với mình, đem phát hiện của mình ở trên người Diệu Tâm nói ra.
“Chúng ta đều bị lừa rồi.” Diệp Thiếu Dương nói. “Diệu Tâm nhất định là người của Thái m sơn hoặc chính là bị tà vật Thái m sơn đoạt xá rồi… Dù sao tóm lại, cô ấy hiện tại đã thức tỉnh, mục tiêu là muốn thương tổn Ngô Đồng, dựa theo Từ Phúc phân tích, cô ta muốn đem hồn phách Ngô Đồng đưa đi Thái Âm sơn, đóng xuống dấu ấn gì đó, để cô ấy trở thành chuyển thể quý đồng đương thời. Có lẽ, cô ta đã thành công.”