Diệp Thiếu Dương bứt ra vội vàng thối lui, tay trái Bích Thanh khẽ động, dòng nước vờn quanh bên người hắn nháy mắt ở sau người hắn ngưng tụ thành một bức tường nước. Diệp Thiếu Dương thình lình đánh vào bên trên, kiểm trong tay Bích Thanh đã đâm đến, lại ở mi tâm hắn vừa vặn dừng lại.
“Ngươi cho rằng ta thực không giết được ngươi?” Bích Thanh cười lạnh.
“Ta cũng không thật sự liều mạng với ngươi.” Diệp Thiếu Dương nâng tay đem thanh kiếm sắc đẩy ra, “Ta nói, việc to tát bao nhiêu chứ không phải là… Ừm, bị ta thấy thân thể sao, ngươi yên tâm ta không nói ra ngoài, ta cũng coi như chưa từng thấy, như vậy được chứ?”
“Không được nhắc tới cái này!” Bích Thanh tức giận lại muốn dùng kiếm đâm hắn.
“Được được được, không nhắc, đừng quấy nữa được không?” Diệp Thiếu Dương khua hai tay.
Bích Thanh do dự một phen, tức giận dậm chân, thanh kiếm sắc bén trong tay hóa thành một làn hơi nước, bị cô ta trút giận vỗ thật mạnh ở trên mặt đất, tung tóe lên một mảng bọt nước.
Bích Thanh từ trong bồn tắm nhảy ra, đi từng bước một đến phía trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ, tốn thời gian thật dài mới khiến bản thân bình tĩnh trở lại, đâu cũng không quay lại lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ta không giết người, cũng không phải không dám hoặc là không muốn, ta giết người vô số, cho tới bây giờ chưa từng có lúc không hạ thủ được.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta biết, ngươi là tà tu.” “Ta không phải tà tu, chỉ là ngoài ý muốn chiếm dụng vại luyện thi mà thôi, sinh hồn trong đó cũng không phải ta giết. Ta không giết người, chỉ vì ta cần người giúp.”
Nói tới đây, cô ta xoay người lại, hai con người lóe sáng nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, “Ngươi vì sao phải cứu ta? Nếu người có ý nghĩ gì không an phận, người sớm bỏ hy vọng đi, bằng không ta thật sự sẽ giết người.”
“Cái gì gọi là suy nghĩ không an phận?”
“Ngươi biết rõ còn cố hỏi.”
“Ồ, ngươi là nói lấy thân báo đáp các thứ? Khụ khụ, người nghĩ nhiều rồi, ta có người trong lòng, tuy nhiên, Ngươi dáng người quả thực nóng bỏng, bộ dạng cũng dễ coi, nhưng ta thật sự không có ý gì, càng không cần nói phân thân Tô Mạt kia của ngươi là kẻ thù của ta, lúc nào cũng muốn diệt ta.”
Bích Thanh khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi cứu ta, không muốn thu ta làm yêu phó?
“Cái này… Thực sự chưa từng nghĩ.” Diệp Thiếu Dương cười cười.
“Vậy ngươi vì sao cứu ta?”
“Thứ nhất, không muốn thấy chết mà không cứu. Thứ hai, ta cũng rất muốn biết ở trên người người đã xảy ra cái gì, còn có Lý Hạo Nhiên, rốt cuộc thế nào, đã chết chưa. Ta và hắn tuy cũng là kẻ địch, nhưng dù sao cũng là đến từ một thế giới, hơn nữa nói thật, hắn trước đó biểu hiện, vẫn khiến ta rất thưởng thức.” Diệp Thiếu Dương càng nói càng đúng đắn, “Nói thật, hắn biểu hiện, không thẹn hai chữ “tổ sư.”
Bích Thanh nhìn hắn, cũng có chút động dung, nói: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc gật gật đầu, “Loại sự tình này, ta không nói giỡn.”
“Vậy người giúp ta một việc, theo ta cùng đi tìm Tinh Nguyệt Nô, đem Kim Cương Trác cướp về!” Bích Thanh nói, “Ta không tin sư huynh cứ như vậy đã chết, ta muốn lấy được Kim Cương Trác, phân biệt rõ ràng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi từ trong Kim Cương Trác chạy ra, hắn chết hay chưa ngươi không biết?
“Ta lúc ấy cảm nhận được nguyên thần của hắn, đã nứt vỡ thành từng luồng, bay ở bên thân ta, ta không biết hắn có biện pháp nào tụ lại hay không… Nói tới, nguyên thần hủy đến mức đó, khẳng định là không cứu được rồi, nhưng sư huynh ta thần thông quảng đại, ta không tin hắn tu hành ngàn năm, cuối cùng sẽ tan thành mây khói từ đây. Mặt khác, hắn thời khắc quan trọng nói những lời đó, ta nghĩ lại chi, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Bất luận như thế nào, ta phải đạt được Kim Cương Trác, tự mình nghiệm chúng một phen.”
“Nếu hắn đã chết thì sao?”
“Cho dù hắn đã chết, ta cũng muốn cầm lại Kim Cương Trác, nó là di vật sư huynh của ta, ta không thể để nó ở lại trên tay kẻ thù.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu.
Bích Thanh vội hỏi: “Người gật đầu chính là đáp ứng rồi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cười khổ nói: “Ta đáp ứng cái gì chứ, ta chỉ là đồng ý suy nghĩ của ngươi, đổi là ta, ta khẳng định cũng sẽ làm như vậy, không chỉ như thế, còn muốn giết Tinh Nguyệt Nô báo thù.”
Bích Thanh nói: “Cho nên, ta cần người giúp ta.”
“Khụ khụ.” Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng. “Ta chỉ là đứng ở lập trường của người phân tích, hắn là sự huynh của người, không phải sư huynh của ta… Ta hình như không có lý do giúp người nhỉ, người tìm ta hỗ trợ, dù sao cũng phải có điều kiện đến trao đổi chứ.”
Bích Thanh nhìn chằm chằm hắn, nói: “Ngươi muốn cái gì, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể.”
Diệp Thiếu Dương tựa cười mà không cười nhìn cô ta, nói: “Nói thật, chuyện ta muốn làm, ngươi cũng không làm được, lại lịch của ta nghĩ hắn Lý Hạo Nhiên cũng đã nói với người, chuyện ta bây giờ duy nhất muốn làm, chính là tìm được Từ Phúc, để hắn mang ta về thời đại thuộc về ta. Ta hiện tại căn bản không có tâm tình giúp ai, nói thật, người đi tìm người khác đi.”
“Ta còn có thể tìm ai?” Khóe miệng Bích Thanh lộ ra một tia cười khổ u oán, “Ta ở lại trong vài luyện thi rất lâu, các cử nhân kia của ta, cũng đã sớm không còn nữa.”
“Nhưng ta không phải đối thủ của Tinh Nguyệt Nô. Người cùng Lý Hạo Nhiên hai người, không phải cũng không thể đánh lại ba người bọn họ, huống chi ta.”
“Người ta cùng nhau, chưa chắc phải chính diện đấu pháp với cô ta, chỉ cần người đáp ứng, chúng ta chậm rãi tìm kiếm cơ hội.” Bích Thanh bám riết không tha. “Một khi xong việc, ta có thể đem vại luyện thi tặng cho ngươi.”
“Vại luyện thi? Ở đâu?” Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, đây chính là tà khí con người chế tạo ra có thể sánh ngang tất cả pháp khí.
“Cũng bị Tinh Nguyệt Nô mang đi rồi.”
“Ha ha, ngân phiếu không sao. Sợ là ta còn chưa thấy vại luyện thi, đã đem tính mạng đặt vào, lại nói loại tà khí đó, ta lấy cũng vô dụng, không dám hứng thú.
“Chỉ cần người giúp ta làm được chuyện này, ta có thể đáp ứng người một sự kiện.” Bích Thanh nghiến chặt răng, “Bất cứ chuyện gì cũng được.”
“Bất cứ chuyện gì cũng được?”
Bích Thanh dài ánh mắt từ trên mặt hắn, lẩm bẩm: “Đúng vậy, bất cứ chuyện gì cũng được. Ta nghĩ người hiểu ý tứ của ta.”
Ý tứ của ta?
Diệp Thiếu Dương giật mình một cái, mới nghĩ ra ý tứ ẩn hàm trong lời nói của cô ta, không biết vì sao, trước mắt giống như lại hiện lên từng màn một da thịt như ngọc mỡ dê trước đó thấy được… Vội vàng lắc lắc đầu, dùng giọng điệu thành khẩn nói, “Chuyện này không cần nhắc lại, ta nói thẳng đi, ta là rất thưởng thức Lý Hạo Nhiên, nhưng ta và hắn không có giao tình gì, ngược lại là kẻ thù… Với người cũng tương tự đi. Huống hồ đối phương là Tinh Nguyệt Nô, thậm chí là toàn bộ pháp thuật công hội, mặc kệ người đưa ra trả giá gì, ta cũng không cách nào giúp ngươi. Ta có thể cứu người đã xem như nể tình rồi, người tiếp tục thổ nạp đi. Ta đi ra ngoài một chút.”
Diệp Thiếu Dương nói xong đứng dậy, đi về phía bên ngoài căn phòng.
Diệp Thiếu Dương!” Bích Thanh đột nhiên lạnh lùng gọi hắn một tiếng, Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhìn thấy cô ta mặt đầy sát khí.
“Toàn thân ta đều bị người thấy hết rồi, người chẳng lẽ muốn bỏ đi sao!”
Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, vội vàng nói: “Ta nói này đại muội tử, không đúng đại tỷ, ngươi nói lời này không đúng rồi, ta lại không phải cố ý nhìn ngươi, ta tốt xấu đã cứu ngươi, ngươi chung quy không thể lấy cái này làm lý do bám vào ta chứ, ta đã có vợ chưa cưới rồi.”