Bạch Trạch từ trong tinh không đi ra, trên mặt không có bất cứ cảm xúc nào, phi thân tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, chậm rãi nói: “Hiện tại ta ở trong thần thức của ngươi, nháy mắt có thể diệt thần niệm của ngươi, khiến ngươi nguyên thần câu diệt, ngươi bây giờ còn tin tưởng nhân gian pháp thuật của ngươi sao?”
“Ta bản lãnh không đủ, cũng không có gì để nói.” Trong thần thức, Diệp Thiếu Dương có thể dùng ý niệm để nói lên ngôn ngữ.
“Thương khung mênh mông, thần quan sát chúng sinh, người với thần, tựa như con kiến trong mắt các ngươi, vĩnh viễn chỉ có phần mặc cho người ta xâm lược.” Bạch Trạch mỉm cười, nói: “Con kiến lớn nữa, vẫn là con kiến.”
Nói xong đoạn lời này, bóng người hắn lao đi rồi biến mất, ngay sau đó, lại xuất hiện ở trong thần thức của Diệp Thiếu Dương, không là bộ dáng Bạch Trạch nữa, mà là một vị thần Diệp Thiếu Dương chưa từng gặp, không giống như là thần của đạo gia, cũng không giống như phật gia, trông rất sống động,1ở trước mặt Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích.
Khuôn mặt này nhắm mắt, không có uy nghiêm, không có đe dọa, không có từ ái, không có bi thương, không có sung sướng… Vô thiện vô ác, vô bi vô hỉ, bất tịnh bất cấu, bất sinh bất diệt. Tóm lại, không có một chút cảm xúc nhân loại. Lại tuyệt không cứng nhắc, tựa như tất cả cảm xúc, lại đều viết ở trên khuôn mặt này.
“Đại đạo vô hình, đại đạo vô tình, bao hàm toàn diện, tự do ngoài nó…” Thanh âm Bạch Trạch bắt đầu quanh quẩn trong đầu Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đã hiểu, đây không phải một khuôn mặt người, mà là thần, thần chân chính. Bạch Trạch nói đoạn lời này, Diệp Thiếu Dương trước đó cũng từng nghe, tự cho là có cảm xúc, nhưng, giờ này khắc này, nhìn thấy một khuôn mặt thuộc về thần này, lại nghe được lời này, Diệp Thiếu Dương đột nhiên lĩnh ngộ được cái gì đó.
Người chính là người, thần chính là thần, người ở trước mặt thần, vĩnh viễn đều là con kiến, người lợi5hại nữa, cũng chỉ là một con kiến lớn, vĩnh viễn đấu không lại người.
Thật là như vậy sao?
“Thiên địa như cờ, phàm nhân như quân, tất cả chém giết chiến đấu, chẳng qua là một trò chơi, quân cờ, vĩnh viễn cũng không có cách nào nhảy ra khỏi bàn cờ, thay đổi vận mệnh của mình…”
Một đoạn lời này của Bạch Trạch, khiến tâm Diệp Thiếu Dương lạnh, sinh ra một loại vô lực tuyệt vọng.
Có lẽ, đây là ý nghĩa thâm ảo của vũ trụ, quy tắc của sinh linh. Mình… Cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Hiện tại, người ta muốn đem quân cờ này là mình bỏ đi, mình cũng không làm được gì cả, chỉ có chờ chết…
Vị thần kia đột nhiên mở mắt, Diệp Thiếu Dương thấy được ánh mắt của thần, bao gồm vạn vật, lại giống như cái gì cũng không có…
Chăm chú nhìn lâu, trong hồng mông hư không, sinh ra một sự hấp dẫn cường đại, kéo thần thức của Diệp Thiếu Dương, hướng về bên trong vị thần này bay đi.
Cắn nuốt…
Diệp Thiếu Dương vô lực phản kháng, nản lòng thoái chí,3ý chí chiến đấu của hắn cũng hoàn toàn không còn, vô tâm phản kháng.
Hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ cầu mau chết, nhanh một chút chấm dứt loại cảm giác hư vô đáng sợ này.
Thật sự… Cứ như vậy kết thúc rồi sao?
Tất cả ân oán tình thù, Tiểu Cửu, Lãnh Ngọc, sư phụ, Đạo Phong… Tất cả đều sẽ trở thành quá khứ?
Nhưng, cho dù mình không muốn tử vong, lại có thể làm sao bây giờ?
Kết quả hẳn phải chết, không có sinh cơ.
“Thần, thật ra cũng là người!”
Một thanh âm tồn lưu ở sâu trong ký ức, giống như một tiếng sét, ở sâu trong thần thức của Diệp Thiếu Dương vang lên. Là thanh âm sư phụ…
Suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương lập tức bay về tới hơn mười năm trước, ở trong phòng ngủ Thanh Vân Tử, một hồi đối thoại giữa mình cùng Thanh Vân Tử.
“Sư phụ, người nói Tam Thanh có phải thật sự tồn tại hay không!”
“Sư phụ, người thật sự tu hành cả đời, cũng không phải đối thủ của thần sao, con nói là thần chân chính, không phải các âm thần kia trong3âm ty.”
Thanh Vân Tử lúc ấy vừa ăn lạc, vừa nói ra câu nói bên trên:
“Thần, thật ra cũng là người. Ít nhất từng là người, có cái gì đánh không lại?”
“Nhưng bọn họ đã thành thần, hoàn toàn không giống với con người. Người so với bọn họ, quả thực chính là con kiến, người ta một tay là bóp chết.”
Thanh Vân Tử không nói gì, mang theo Diệp Thiếu Dương đi đến trong sân, đem dép lê lấy ra, ném về phía trong bụi hoa, dọa bay một đám châu chấu. Thanh Vân Tử đưa tay bắt một con, vươn đến trước mặt, nói: “Con kiến và châu chấu không khác lắm nhỉ, nếu ta là thần, con châu chấu này trong tay đại biểu cho con người, ta muốn bóp chết một con châu chấu, quá dễ dàng, cho dù con châu chấu này là châu chấu cường tráng nhất trên thế giới, cũng chỉ là chuyện một viên gạch. Gạch không được, còn có thuốc trừ sâu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
“Nhưng, ngươi có biện pháp giết chết toàn bộ châu chấu trên đời sao?”
Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.
“Châu chấu,5từ xưa làm hại, ruồi bọ muỗi chuột, đều là giống nhau, quá khứ trừ tứ hại, thủ đoạn gì cũng đã dùng, nhưng chúng nó vẫn tồn tại, số lượng vẫn rất nhiều, đúng, chúng nó là sinh vật cấp thấp, không phải đối thủ của con người, nhưng bọn nó số lượng nhiều, sức thích ứng mạnh, sinh sôi không thôi, nghịch cảnh cầu sinh.
Chênh lệch của chúng nó cùng nhân loại, so với người cùng thần còn lớn hơn rất nhiều, con người cũng không có cách nào diệt hết châu chấu, thần so với người, lại có thể chiếm được tiện nghi gì, huống chi thần ít như vậy, so sánh với nhân loại số lượng khổng lồ, có thể có ưu thế gì? Một tay hủy thiên diệt địa, tàn sát sinh linh? Ngươi cho rằng xem tiểu thuyết à!”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, sau đó lâm vào trầm tư, giống như hiểu ra đạo lý gì, nhưng vẫn có chút hoang mang.
“Nhưng thầy nói là chủng quần, con người riêng lẻ, vẫn không có khả năng đơn đấu với thần nhỉ?”
Thanh Vân Tử gõ một cái ở trên đầu hắn,4nói: “Ta nói nhiều như vậy, không phải luận chứng cái này với ngươi, ta chỉ là nói cho ngươi, người như châu chấu, sức thích ứng mạnh, trong nghịch cảnh cũng có thể cầu sinh, nhưng con người sở dĩ không có biện pháp làm gì bọn nó, là vì chúng nó căn bản không sợ người, cũng không sợ chết! Ngươi nếu trong lòng đã sợ hãi đối với thần, vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Nếu mỗi người đều sợ hãi đối với thần minh, không dám phản kháng, vậy cho dù có vài tỷ, cũng phải bị giết sạch sẽ, sao mà làm được sinh sôi không thôi, ở trong nghịch cảnh cầu sinh?
Không sợ chết, không tiếc chết, mới có khả năng tìm được đường sống trong chỗ chết, một con ong độc, cũng có thể đem nhân loại thể tích lớn hơn mình ngàn vạn lần đốt chết!”
Trong cơn hoảng hốt, Diệp Thiếu Dương tâm tư thông thấu, đột nhiên mở mắt, nhìn trước mắt vị thần kia nhìn qua cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả, chậm rãi nói: “Ta không sợ ngươi, bởi vì ta không sợ chết, ngươi trừ có thể giết ta, còn có thể thế nào?”
Dân không sợ chết, ngại gì lấy cái chết đe dọa?
Ngữ xuất đạo môn kinh điển 《 Đạo Đức Kinh 》, nhân gian đại đạo thật sự, đó là như thế.
Diệp Thiếu Dương đã ngộ.
Ở trong nháy mắt đó, vị tượng thần kia trước mặt hắn, hai mắt đột nhiên ảm đạm thất sắc, than thở một tiếng, sau đó ầm ầm sụp đổ, hư không tiêu tán, ánh mặt trời tái hiện.
Diệp Thiếu Dương mở mắt, nhìn Bạch Trạch đứng ở đối diện vẻ mặt kinh ngạc, mỉm cười, nói: “Đa tạ thành toàn, giúp ta ngộ ra thêm một tầng đạo lý. Nhưng rất đáng tiếc, ngươi không giết được ta.”
Không có khả năng…
Bạch Trạch kinh ngạc nhìn hắn, vừa rồi gã dùng thần thức cường đại vô cùng của mình xâm nhập trong thần thức của Diệp Thiếu Dương, muốn phá hủy nguyên thần của hắn, hầu như đã sắp thành công, nhưng một khắc cuối cùng, gã cũng không biết đã xảy ra cái gì, người này thế mà chống đỡ qua được, hơn nữa nhìn thấu hư không ảo cảnh!