Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2280: Hồn Phi Phách Tán (1)

“Ngươi… Không phải nhân loại.” Trương Hiểu Hàn lẩm bẩm.

“Đừng tìm cớ cho bản thân, ta không phải tà vật, cũng không có thuật trú nhan gì cả, ta năm nay hơn hai mươi tuổi giống như ngươi.”

Yết hầu Trương Hiểu Hàn run rẩy, tựa như sắp khóc. “Ngươi… Rốt cuộc là ai?”

“Mao Sơn đệ tử, Diệp Thiếu Dương.”

Trương Hiểu Hàn nhắm mắt lại, cả người bởi vì khuất nhục mà run lên, muốn nói mấy lời hung hăng, nhưng chung quy cái gì cũng chưa nói ra. Cuối cùng, mở to mắt, oán hận nói: “Ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!”

“Báo cái gì, ngươi sắp chết rồi, còn báo thù như thế nào chứ, ngươi biến thành quỷ, ta giết ngươi càng dễ dàng hơn đó!”

Trương Hiểu Hàn cả kinh, ngược lại cười lạnh lên, hắn lại tìm được một thứ có thể đối kháng với Diệp Thiếu Dương.

“Diệp Thiếu Dương, cho dù ngươi thắng ta, thì thế nào, ngươi dám giết ta sao? Ngươi nếu giết ta, hôm nay ngươi cũng nhất định phải chết không thể nghi ngờ!”

“Diệp Thiếu Dương!” Quỷ di cũng lên tiếng, “Hắn đã thua, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, thả hắn ra!”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua Quỷ di đứng ở xa xa.

Bởi vì bà ta không ý đồ công kích Diệp Thiếu Dương nữa, đám người Tứ Bảo cũng không động thủ với bà ta nữa ( vốn cũng đánh không lại).

“Ước hẹn quyết đấu, sinh tử an mệnh, quy củ này, chẳng lẽ ngươi không hiểu, nếu ta thua, hắn sẽ bỏ qua cho ta sao, ngươi sẽ nói cái gì tìm chỗ khoan dung mà độ lượng?”

Sắc mặt Quỷ di tức giận đến xanh mét, nhưng mình quả thực đi ngược, trước mặt mọi người, cũng không tiện giảo biện, chỉ là lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu dám giết hắn, ngươi biết hậu quả!”

Diệp Thiếu Dương hướng Quỷ di cười cười, buông lỏng ra cái chân kia đạp ở trên ngực Trương Hiểu Hàn.

Trên mặt Quỷ di xuất hiện vẻ mặt thắng lợi.

Các đệ tử pháp thuật công hội kia, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương cũng lộ ra một tia mỉa mai. Có người thậm chí trào phúng lôi kéo Diệp Thiếu Dương vào pháp thuật công hội.

Mấy lão già bọn Tử Vân Chân Nhân ít nhiều có chút thất vọng. Bọn họ cũng không muốn Diệp Thiếu Dương giét người, khiến cục diện không khống chế được, nhưng cứ như vậy khuất phục, thật sự có chút uất ức.

Trương Hiểu Hàn từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt cũng mang theo một tia mỉm cười trào phúng, hướng Diệp Thiếu Dương đi qua, muốn nói chút gì đó. Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay người, một tia sáng màu tím từ trên yết hầu của hắn lóe lên.

Trương Hiểu Hàn lập tức bất động, vẻ mặt cũng cứng lại, qua vài giây, trên cổ hắn mới xuất hiện một vết thương, hướng bên ngoài phun máu.

Vô số tinh phách, từ trong tai mũi miệng của hắn bay ra.

Một kiếm này của Diệp Thiếu Dương, không riêng giết chết gã, còn chém nát hồn phách của gã.

Một màn này xảy ra quá nhanh, khung cảnh tĩnh lặng không tiếng động, mọi người đều ngơ ngác nhìn Trương Hiểu Hàn, nhìn sau khi tinh phách trong cơ thể gã hoàn toàn tan đi, thân thể chậm rãi ngã xuống…

Được xưng thiên tài số một nhân gian, đệ tử giới pháp thuật coi trọng nhất, dốc lòng bồi dưỡng nhiều năm, cứ như vậy chết ở dưới kiếm của Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chậm rãi trả vào vỏ, một tay chống nạnh, khiêu khích nhìn Quỷ di, chậm rãi nói: “Quên nói cho ngươi, tuyệt đối đừng kích ta, trên đời này, còn chưa có chuyện gì ta không dám làm.”

Diệp Thiếu Dương không hiếu sát, nhưng, gặp phải người thật sự nên giết, hắn cũng quyết không nương tay: cái khác cũng không nói, trận chiến sinh tử hôm nay, là Trương Hiểu Hàn khởi xướng, nếu kẻ thua là mình, gã nhất định sẽ dùng phương pháp so với thế này càng nhục nhã hơn gấp mười để giết chết mình, cho nên, đối với giết chết Trương Hiểu Hàn, Diệp Thiếu Dương cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Toàn bộ mọi người đều ngây dại.

“Sự cấp tòng quyền, sắp đánh nhau rồi, ta tất nhiên muốn bảo vệ Diệp Thiếu Dương, không biết các ngươi thế nào?” Vân Xuân Sinh hạ giọng nói.

“Nói đi đâu vậy, giới pháp thuật ta nếu xuất hiện thiên tài như vậy, chết cũng muốn bảo vệ được hắn, mọi người tự nhiên cùng nhau, các ngươi nói đi?” Tử Vân Chân Nhân nhìn mấy tông sư xung quanh, đoàn người đều gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý góp sức.

Quỷ di lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Một khắc đó Trương Hiểu Hàn chết, sắc mặt bà ta cực kỳ khó coi, nhưng rất nhanh, bà ta ngược lại tỉnh táo lại, chỉ là đây không phải bình tĩnh thật sự, mà là biểu hiện của phẫn nộ đến cực điểm.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi có biết hậu quả làm như vậy không?” Quỷ di thản nhiên nói.

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Ngươi muốn tự mình động thủ phải không?”

“Ha ha ha…” Quỷ di cười phá lên, “Ngươi cũng xứng?”

“Ta biết không xứng, ít nhất ngươi cảm thấy không xứng, ta chỉ là một nhân loại, sao có tư cách gọi nhịp với Tinh Nguyệt Nô?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, ùn ùn quay đầu nhìn về phía Quỷ di.

Ngay cả mấy tông sư kia cũng kinh ngạc. Mọi người đều biết, Quỷ di là quản gia của pháp thuật công hội ở nhân gian, là người thân cận nhất của Tinh Nguyệt Nô, toàn bộ người của pháp thuật công hội, đối với bà ta đều rất tôn trọng, càng không cần nói các môn phái dựa vào pháp thuật công hội, càng là đối với mệnh lệnh của Quỷ di nói gì nghe nấy, ở trong mắt toàn bộ mọi người, thân phận Quỷ di, nên là một sứ thần, bọn họ tôn trọng không phải bản thân bà ta, mà là Tinh Nguyệt Nô sau lưng bà ta.

Hiện tại, Diệp Thiếu Dương lại còn nói bà ta là bản thân Tinh Nguyệt Nô, tự nhiên khiến đoàn người cảm thấy chấn động.

Quỷ di nhẹ nhàng cười, nói: “Ngươi làm sao biết ta là Tinh Nguyệt Nô?”

“Cái này sao, đoán, ngươi cho dù không phải bản tôn Tinh Nguyệt Nô, cũng nhất định là một luồng thần niệm của cô ta. Thứ khác không nói, chỉ bằng ngươi có thể lấy ra Hiên Viên kiếm, hơn nữa trao quyền cho Trương Hiểu Hàn dùng, ta liền tin tưởng, ngươi tuyệt đối không phải người bình thường. Còn nữa, ngươi thế mà lại không sợ ta đem Hiên Viên kiếm cướp đi, nói rõ ngươi có tuyệt đối nắm chắc thu hồi. Chỉ bằng mấy tên thủ hạ này của ngươi, sợ là không phát huy ra được tác dụng gì nhỉ?”

“Diệp Thiếu Dương, ngươi rất thông minh, nhưng người quá thông minh, thường thường đều không có kết cục tốt…” Quỷ di vươn tay, đem một bức hoạ cuộn tròn vung ra, treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu mình. Vẫn là bức tranh cuộn tròn của ngày hôm qua, bên trên là hình ảnh Tinh Nguyệt Nô.

Quỷ di cái gì cũng chưa làm, chỉ thấy một trận gió mạnh thổi qua, thuốc màu cấu thành hình người phát ra ánh sáng màu vàng đậm, sau đó hóa thành bột phấn, bong xuống, vòng quanh Quỷ di xoay tròn, sau đó bám vào ở trên thân bà ta.

Thân thể Quỷ di nhanh chóng nổi lên biến hóa, giống như phôi thai một pho tượng, được nhanh chóng lên màu… Từng chút một trở nên chân thật.

Đợi bột vàng hoàn toàn bám vào ở trên thân thể bà ta, Quỷ di hoàn toàn biến thành một người khác: giống với người trên bức tranh, đội mũ phượng khăn quàng vai, đẹp đẽ quý giá, tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, lúc trước người ở trên tranh, còn không quá mức nhìn ra được, nay nhìn thấy người thật, càng thêm cảm giác được vẻ đẹp của tướng mạo, nhưng kỳ quái là, hoàn toàn nhìn không ra tuổi của cô ta, có nét thanh tú của cô nương niên thiếu, cũng có loại thần vận kia của nữ tử trưởng thành, quanh thân vấn vít một tia khí tức hư vô kỳ ảo, khiến cô ta nhìn qua càng thêm có một loại linh tính thần kỳ.

Diệp Thiếu Dương nhìn tiên tử phong tư yểu điệu trước mắt, một vị này, chính là Tinh Nguyệt Nô trong Hiên Viên thị chuyên môn phụ trách pháp thuật công hội…

“Bái kiến Tinh Nguyệt thượng tiên!”

Không biết pháp sư nào dẫn đầu, quỳ một gối xuống đất, hướng Tinh Nguyệt Nô hành một đại lễ, một mảng phía sau lập tức quỳ xuống theo. Những kẻ này tự nhiên đều là đám pháp sư dựa vào pháp thuật công hội. Cũng có người không muốn quỳ, nhưng người bên cạnh đều đã quỳ xuống, mình không quỳ mà nói, lại sợ Tinh Nguyệt Nô trách tội, đành phải cũng quỳ xuống theo.