Tất cả đều đã kết thúc.
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc đầy thê lương, ngược lại bình tĩnh, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện giường lớn khắc hoa dưới thân, còn có bàn trà thủy tinh cùng sô pha trước mặt. Trên bàn trà còn đặt một bó hoa giả.
Băng tuyết thông minh cô lập tức nghĩ tới cái gì, hỏi: “Mấy thứ này đến từ nhân gian?”
“Là tôi nghĩ cách kiếm được, tôi muốn cho cô cảm giác nhân gian, tuy chuyện tôi có thể làm là rất ít.”
Hậu Khanh chăm chú nhìn cô, “Tôi đối với cô, Lãnh Ngọc, cô là biết.”
Nói xong một bước từ bên ngoài khay ngọc thạch bước vào, trực tiếp xuyên qua màn nước, từ trong trường bào lấy ra một đống sách vở, không phải sách cổ, đều là loại sách mới tinh ở trong tiệm sách có thể mua được.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thoáng qua, đều là một số tiểu thuyết lưu hành, có tác phẩm văn học nổi tiếng, cũng có tiểu thuyết thông tục, © Tam Thể,© Người đuổi theo con diều © vân vân, còn có một quyển ký túc xá nữ sinh Thanh Tử việt, xem bìa đã rất khủng bố, hẳn là tiểu thuyết khủng bố. Ngoài ra còn có một số manga, sau khi lấy ra được một đống nhỏ. Rất khó tưởng tượng Hậu Khanh là như thế nào đem nhiều sách như vậy nhét vào phía dưới áo bào.
“Những thứ này đều là tôi từ nhân gian mua, tôi không biết cô thích đọc sách thể nào, cho nên xem các loại lưu hành mua một chút, hy vọng có thể giúp cô giải buồn, giấy bút cũng có, cô có thể viết
chút thứ, nếu cô thích đọc sách gì, hoặc là muốn cái gì, tôi có thể giúp cô mua được.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đồ của nhân gian, là thế nào mang đến nơi đây?
“Tôi đương nhiên là có biện pháp của tôi. Nhưng… Cô bây giờ là trạng thái linh thần, cô không cần uống nước ăn cơm, cô chỉ cần… Ở lại nơi này, trước mắt mà nói, chỉ có nơi đây mới là an toàn nhất.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói nhiều như vậy, còn không phải dùng tôi làm thẻ đánh bạc, anh cần gì giả mù sa mưa như vậy.”
Hậu Khanh thâm tình nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói: “Tôi lúc trước nói những lý do kia, thực tế là nói cho Nữ Bạt và Thắng Cầu nghe… Thật ra, tôi chỉ là muốn cứu cô mà thôi, tựa như lúc trước cô cứu tôi. Tâm của tôi, cô chẳng lẽ không hiểu?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn những đồ gia dụng hắn từ nhân gian mang đến, còn có những quyển sách vừa ném xuống, tâm niệm chuyển động, nói: “ n cứu mạng, trước đó anh coi như là báo rồi, hai chúng ta không thiếu nợ nhau.”
Hậu Khanh nói: “Tôi đối với cô, không chỉ vì báo ân, tôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc biết hắn muốn nói gì, lắc đầu nói: “Tôi không tin, anh là thi vương, không biết tồn tại bao nhiêu năm, tôi với anh mới ở chung vài ngày, anh sao có thể có tình cảm gì đối với tôi, anh muốn lợi dụng tôi cứ việc nói thẳng, căn bản đừng dùng những mưu tính này, vô dụng.”
Trong mắt Hậu Khanh hiện ra biểu cảm thống khổ.
“Tôi là tồn tại ngàn năm, nhưng vẫn luôn ở nơi lạnh lẽo khổ sở này, không ngừng nghỉ chiến đấu, giết chóc, không có sự dịu dàng… Ngày tháng như vậy, ngàn năm cũng chỉ giống như một ngày, cho nên tôi mới sẽ đi nhân gian lịch kiếp, không ngờ tôi dễ tin người ta, bị người ta phong ấn, thống khổ không chịu nổi… Cô đã cứu tôi, chiếu cố tôi, đoạn thời gian đó ở chung với cô, là thể nghiệm tôi chưa từng có. Lãnh Ngọc, tôi không tin bất cứ nhân loại nào, trừ cô…”
Hậu Khanh chưa từng dỡ xuống phòng bị như vậy, nói ra nhiều lời moi tim móc ruột như vậy.
“Hiện tại, Không Giới, âm ty, giới pháp thuật nhân gian, cả thế giới đều đang đuổi giết cô, chỉ có tôi có thể bảo hộ cô! Cho dù thiên địa diệt, tôi cũng phải bảo vệ cô chu toàn! Lãnh Ngọc! Tin tưởng tôi!”
Nhuế Lãnh Ngọc thật sự chấn kinh, ngây ngốc nhìn hắn, hồi lâu nói không ra lời.
“Anh… Muốn tôi làm như thế nào?” Hồi lâu sau, Nhuế Lãnh Ngọc phun ra câu này.
Hậu Khanh hướng trước mặt cô đi một bước, nói từng chữ một: “Quên Diệp Thiếu Dương, quên nhân gian, để tôi đem cô biến thành Thị tộc, theo tôi chinh chiến Không Giới, vĩnh sinh bất diệt!”
Trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc rung động tột đỉnh.
“Hậu Khanh, anh điên rồi?”
Hậu Khanh cười cười, “Tôi không điên. Cô nếu biến thành Thị tộc, thành người một nhà chúng tôi, Nữ Bạt sẽ yên tâm đối với cô, sẽ không phòng bị cô nữa.”
“Không có khả năng, anh cũng đã nói, tôi là chuyển thể quỷ đồng, thi khí vô dụng đối với tôi, tôi không làm được cương thi.”
“Tôi có biện pháp.” Hậu Khanh tỏ ra lòng có định liệu, “Chủ tôi Tượng Thần, máu thịt sót lại, máu hắn, là vật dơ bẩn nhất trên đời, có thể ô nhiễm tất cả sinh linh, cho dù cô là chuyển thể quỷ đồng, một khi bị huyết khí Tương Thần ăn mòn, cũng sẽ trở thành cương thi, chỉ cần có đồng ý.”
Nhuế Lãnh Ngọc hít ngược một hơi, nói: “Tôi nếu không muốn, anh sẽ dùng sức mạnh sao?”
“Sẽ không, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bắt buộc cô làm bất cứ chuyện gì, cho nên mới sẽ chờ sau khi cô tỉnh lại thương lượng với cô.”
“Vậy tôi nói rất rõ ràng cho anh, tôi không muốn biến thành cương thi! Vĩnh viễn cũng sẽ không.”
Hậu Khanh nhìn cô, trầm mặc một lát nói: “Nhưng cô không trở về được, cô và Thiếu Dương, cũng không có khả năng.”
“Tôi biết. ” Nhuế Lãnh Ngọc đau thương nói.
“Nếu cô kiên trì như vậy, cô chỉ có thể bị nhốt ở nơi này, Nữ Bạt cùng Thắng Câu, tuyệt không cho phép cô bước ra khỏi nơi này.”
Đợi hồi lâu, Hậu Khanh thấy Nhuế Lãnh Ngọc không có ý tứ thay đổi tâm ý, xoay người đi ra phía ngoài, nói: “Cô nghĩ cho kỹ, lần sau tôi lại đến nói cho cô, tôi có việc quan trong người, phải đi trước.”
Hậu Khanh từ dưới màn nước trực tiếp xuyên qua. Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng theo sau, lại lần nữa bị ngăn trở, trong tình thế cấp bách hét to một tiếng: “A Ngốc.”
Tâm thần Hậu Khanh run lên, quay đầu, đầy cõi lòng chờ mong nhìn cô.
Nhuế Lãnh Ngọc ghé vào trên màn nước, vẻ mặt kiên định nhìn hắn, nói: “A Ngốc, xem ở trên tình cảm quá khứ, tôi cầu anh giúp tôi một sự kiện.”
Ánh mắt Hậu Khanh u ám xuống, nói: “Nếu cô cầu tôi thả cô đi, tôi làm không được, có một khi rời khỏi Linh Giới, mặc kệ gặp người nào, đều nhất định phải chết không thể nghi ngờ.”
“Không.” Nhuế Lãnh Ngọc cắn môi, dùng giọng điệu dị thường kiên định nói: “Tôi cầu anh một sự kiện: giết tôi!”
Cái gì!
Hậu Khanh chấn động nhìn cô.
Ở trong màn nước kết giới, bất cứ khí tức nào vận chuyển đều bị cấm chỉ, pháp lực của Nhuế Lãnh Ngọc cũng không cách nào vận dụng, cô bây giờ lại là trạng thái linh thân, muốn tự hủy linh thân cũng không làm được.
“Tôi không muốn làm cái gì chuyển thể quỷ đồng, tôi tồn tại, đã là một cái uy hiếp đối với nhân loại, như vậy, tôi muốn hủy diệt chính mình.”
Ở một khắc đó xác định mình chính là chuyển thế quỷ đồng, Nhuế Lãnh Ngọc đã lâm vào sự tuyệt vọng thật sâu, tuy cô đối với Thái m sơn, đối với Vô Cực Quỷ Vương, không có một chút ký ức nào, cô đến từ nhân gian, hai mươi năm qua, cô đều cảm thấy mình là nhân loại, nhưng… Chứng cớ là vô cùng xác thực, hơn nữa mình cũng làm bị thương Diệp Thiếu Dương, thiếu chút nữa giết hắn.
Cô phi thường sợ hãi mình đột nhiên lại biến thành bộ dáng mình không biết kia, đi thương tổn Diệp Thiếu Dương.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù mình có thể khống chế không biến thành như vậy, nhưng cả thiên hạ đều biết cô là chuyển thể quý đồng, cô không thể để Diệp Thiếu Dương vì mình, đắc tội toàn bộ thiên hạ.
Vì Diệp Thiếu Dương, cô chỉ có thể từ bỏ sinh mệnh của mình…