Một người bên cạnh nói: “Nói nhảm, không muốn sống sao sẽ từ trên chiến trường trốn ra! Ta con mẹ nó làm lính là vì kiếm miếng cơm ăn, nào ngờ thật sự đánh trận, còn không đi thật sự phải chết trên chiến trường.”
Mấy binh sĩ bên cạnh gật đầu theo, bọn họ cũng đều suy nghĩ tương tự.
Tiểu Tam nói: “Thì đó, chúng ta bây giờ là đào binh, trở về cũng là chết, trên tay chúng ta đã có súng, vì sao không đi liều một phen đi? Làm thổ phỉ có gì không tốt, hiện tại thời cuộc loạn như vậy, quan binh sẽ không đến thu phí, ăn no uống say, so với chúng ta làm đại đầu binh qua ngày mạnh hơn nhiều nhi? Các huynh đệ các ngươi nói đi?”
Ngô liền trưởng nói: “Đi làm thổ phỉ, cũng là bán mạng cho người ta, cùng bán mạng cho độc quân có cái gì khác biệt?”
Tiểu Tam nói: “Chúng ta đương nhiên không phải đi làm binh sĩ, chúng ta bây giờ có mười mấy người, trong tay mỗi người một khẩu súng, chỉ cần chúng ta một lòng, lên núi mà nói, trại Hắc Vân ít nhất cho Ngô liền trưởng người một cái nhị đương gia tam đương gia ngồi chút…”
Ngô liên trưởng ánh mắt khẽ động, nói: “Vậy các ngươi còn không phải cần bán mạng?
“Đánh trận lúc nào cũng có thể chết, làm thổ phỉ, cũng chính là chặn đường cướp đường, cướp mấy người qua đường…” Tiểu Tam đem ánh mắt liếc về phía Diệp Thiếu Dương bên này, “Tựa như mấy người qua đường này, người cướp bọn họ, bọn họ còn có thể phản kháng hay sao?”
Bọn lão Vạn vừa nghe, bị dọa vỡ mật. Lão Vạn vội vàng chắp tay, cầu xin nói: “Các lão tổng tha
mạng, chúng ta đều là người cơ khổ, làm chút mua bán nhỏ…”. | Binh lính không ai để ý đến bọn họ. Tiểu Tam nhìn Ngô liền trưởng, nói: “Ngô liên trường, người cảm thấy con đường này của huynh đệ thế nào?”
Ngô liền trưởng thưởng thức bội đao trong tay, nhìn đống lửa sót lại trước mặt, nói: “Ta không muốn ăn nhờ ở đậu nữa, ta nếu làm thổ phỉ, tất nhiên làm lão đại, các huynh đệ cùng nhau ăn thịt uống rượu, không chịu người khác khống chế”
Tiểu Tam vỗ một tát ở trên đùi mình: “Vậy dễ xử lý mà, trại Hắc Vân là ít nhất trong mấy trại bên này, cũng chỉ mấy chục người, trong tay nhiều nhất chỉ là súng Mauser, nào so được với súng trường của chúng ta, chúng ta giả ý đầu nhập, ổn định trước, tìm cơ hội xử lý đại đương gia của bọn hắn, giết thêm vài người, không sợ người bên dưới không phục…”
Đám người lão Vạn nhìn nhau, mỗi người bị dọa mềm cả chân, nói không ra lời. Đám binh lính này, thế mà lại muốn đi làm thổ phỉ, còn muốn xung đột với thổ phỉ…
Ngô liên trường sau khi do dự mãi, tiếp nhận Tiểu Tam đề nghị, vì thế mọi người thảo luận kế hoạch cụ thể, lúc này một người nhảy lên nói: “Ta không làm thổ phỉ! Ta tuyệt đối không làm thổ phỉ!”
Ngô liên trưởng mặt âm trầm nhìn hắn, nói: “Thạch Đầu, mỗi người đều có chí riêng, ta cũng không miễn cưỡng người. Người đi đi.”
Tiểu Tam nói: “Khẩu súng lưu lại!”
Thạch Đầu không có bất cứ do dự gì, đem sáng của mình ném trên mặt đất, xoay người muốn đi, Ngô liên trưởng nói: “Chờ chút.”
Nói với bộ hạ còn lại: “Các ngươi còn có ai không muốn làm thổ phỉ, muốn đi bây giờ đi luôn, đừng lúc ấy chờ lên núi lại đổi ý, lại làm đào binh một lần.”
Đoàn người nhìn nhìn nhau, lại có hai người đứng lên.
Ngô liên trưởng hỏi vài tiếng, không có ai đứng lên nữa, vì thế bảo bọn họ đều giao ra sáng cùng đạn, bảo bọn họ
đi.
Ba người này hướng đám người Ngô liên trưởng ôm quyền hành lễ, cũng không có gì để nói, xoay người bước đi, thời điểm đi đến cửa miếu sơn thần, Tiểu Tam đột nhiên đứng dậy, nói: “Thạch Đầu, Hổ Tử, Trần Trụ!”
Ba người theo bản năng quay đầu lại.
Tiểu Tam chợt nâng súng trường, kéo chốt súng, Ba ba ba liên tục mấy phát súng bắn vào trên người bọn họ.
“A!”
Thúy Vân vẫn là lần đầu tiên thấy giết người, bị dọa lập tức hét lên, Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên đất, đem cô ôm vào trong lòng, nắm tay cô an ủi.
Đám người lão Vạn cũng bị dọa xụi lơ, cả người run rẩy.
Nhị Đản bị dọa tè ngay tại chỗ.
Ngô liền trưởng cùng các binh sĩ dưới trướng cũng đều dọa ngốc, nhìn ba thi thể ngã xuống, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, mỗi người quay đầu, chấn động nhìn Tiểu Tam.
Tiểu Tam buông súng, nói với Ngô liền trưởng và đoàn người: “Các huynh đệ đừng trách ta, không phải ta ác, ta cũng không muốn động thủ với bọn họ, các ngươi nghĩ xem, làm thổ phỉ sợ nhất bị người ta nhận ra, ba người bọn họ trở về, nói không chừng sẽ đi mật báo, cho dù không nói, nhỡ đâu bọn họ bị đốc quân bắt được, khẳng định cũng sẽ khai ra chuyện của chúng ta, đến lúc đó chúng ta liền thành tội phạm truy nã.”
Ngô liên trưởng nói: “Vậy có cái gì quan hệ, dù sao người nói, quan binh sẽ không đến tiêu diệt.”
Tiểu Tam cười nói: “Làm thổ phỉ đó là không sợ, nhưng chúng ta chẳng lẽ còn thực làm thổ phỉ cả đời, chung quy phải vào thành đi, ta cũng không muốn vào thành đã bị người ta nhận ra là tội phạm truy nã, đem ta trói lại gặp quan. Lại nói, tương lai nhỡ đâu thế lực chúng ta phát triển an toàn, bị quan binh chú ý tới, bị người ta nhận ra, chung quy không biết mặt là tốt hơn.”
Bọn người Ngô liên trưởng không lên tiếng, hiển nhiên cũng đều ngầm thừa nhận cách nói của hắn. Hơn nữa còn có một tầng, bọn họ cũng đều nghĩ tới, trong bọn họ đại bộ phận nhà đều ở Giang Tây, làm đào binh là không có gì, đốc quân cũng không rảnh đi quê bọn họ bắt người, nhưng làm thổ phỉ thì khác, rất dễ dàng liên lụy tới người nhà, còn nữa, bọn họ cũng không muốn bị người nhà biết mình làm thổ phỉ.
Ngô liền trưởng nói với Tiểu Tam: “Ta nhớ rõ lúc trước khuyên chúng ta đào ngũ, cũng là ngươi, ngươi quả nhiên là cân nhắc chu đáo hơn ta.”
Tiểu Tam cười nói: “Liên trưởng, bây giờ chúng ta có thể đi làm chính sự rồi.”
Ngô liên trưởng nhìn hắn, nói: “Chờ chút, ta cảm thấy… Người cân nhắc sự tình so với ta chu đáo hơn, không bằng do người tới làm đại ca, ta đi theo người lăn lộn, như thế nào?
Tiểu Tam lập tức lắc đầu, ôm quyền nói: “Liên trưởng tuyệt đối đừng nói như vậy, ta con người này, chỉ thích hợp làm sư gia, ra chút chủ ý, trên đại cục ta không thể được, liên trưởng người tính cách trầm ổn hơn ta, các huynh đệ cũng đều nghe lời người, lão đại này tuyệt đối người tới làm, ta an tâm làm sư gia cho ngươi, sĩ quan phụ tá là được, các huynh đệ cùng nhau com ngon rượu say. Đại ca nếu không tin ta, chúng ta hôm nay uống rượu máu kết bái thành anh em!”
Ngô liên trưởng vừa nghe, cũng lập tức đồng ý, nhưng tìm hồi lâu không có rượu cũng không có bát, vì thể tìm đám người Diệp Thiếu Dương đòi.
Trên người lão Vạn mang theo bầu rượu, lập tức run run đưa qua. Ngô liên trưởng và Tiểu Tam dùng dao cắt rách ngón tay, nhỏ máu vào, sau đó Tiểu Tam đề nghị mọi người cùng nhau kết bái thành anh em, vì thế đoàn người lần lượt cắt tay nhỏ máu.
Diệp Thiếu Dương ở một bên nhìn một màn kỳ quỷ này, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tiểu Tam kia, người này ấn đường rộng, ngũ quan đoan chính, vành tai đầy đặn, nhìn từ trên tướng mạo là người có thể làm đại sự, nhưng giữa hai hàng lông mày có lông hỗn độn, đem hai hàng lông mày nối liền với nhau, trên tướng thuật nói, người như thế nội tâm tà ác, âm hiểm giả dối, quả nhiên.
Thật ra cho dù không xem tướng mạo, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn ra Tiểu Tam này nội tâm hiểm ác: lúc trước Ngô liên trưởng kia đề nghị bảo hắn làm đại ca, hắn chưa làm, là đúng. Thứ nhất Ngô liên trường làm lão đại quen rồi, chi phối Tiểu Tam, đột nhiên làm thủ hạ cho hắn, khẳng định không quen, tuy là tự hẳn đề xuất, tương lại cũng khẳng định sẽ oán hận chất chứa trong lòng, không chừng sẽ đâm sau lưng hắn.