Thu trưởng trấn ở trong một tửu lâu trên trấn bày một bàn, so với một bữa hôm qua ở trong nhà hắn ăn thì phong phú hơn nhiều, hai người Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân vẫn giống với ngày hôm qua, chỉ ăn ăn ăn. Trong bữa Thu trưởng trấn cố ý hỏi thăm lai lịch các thứ về Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương chỉ nói mình là đạo sĩ Mao Sơn, còn lại không muốn nhiều lời, Thu trưởng trấn cũng không dám hỏi thăm nhiều.
Vừa uống rượu, Thu trưởng trấn vừa đem sự kiện đến tiếp sau của tối hôm qua nói ra, hắn tối hôm qua bắt đầu phái người điều tra, sau mới biết được, người tối qua bị súng bắn hỗn loạn giết chết kia, là một người tới từ nơi khác, mua căn nhà đó, ở khoảng nửa năm, bình thường cũng không lui tới với người nào, hàng xóm đối với hắn cũng không quá hiểu biết, về thân phận người kia, hắn vẫn đang tiếp tục điều tra.
Diệp Thiếu Dương thuận miệng ứng phó, đối với chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, với hắn mà nói, đây chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ, mục đích của hắn chính là kiếm tiền, hiện tại tiền đã kiếm được, về phần người kia lai lịch thế nào, sau lưng có câu chuyện gì, toàn bộ mình không muốn biết.
Thu trưởng trấn phát hiện hắn không có hứng thú đối với cái này, vì thế cũng không nói nữa, bưng chén rượu hỏi: “Không biết Diệp huynh đệ khi nào lên đường?”
“Ta đột nhiên nhớ ra còn có một việc muốn làm, có thể phải đợi vài ngày nữa.”
“Được, Diệp huynh đệ trước khi lên đường, cần phải nói với tôi một tiếng, Thu mỗ tự mình tống hành huynh đệ.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun một ngụm rượu ở trên mặt hắn, nói: “Cái gì tống hành, ông cũng không nên nói lung tung, pháp sư chúng tôi kiêng kị nhất những chữ này.”
“A, tiễn hành, tiễn hành! Thu mỗ nói lỡ!” Thu trưởng trấn vội vàng bồi tội.
Rượu qua ba tuần, Diệp Thiếu Dương nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi Thu trưởng trấn, gần đây trên trấn có người nào chết hay không?”
Lần này tới lượt Thu trưởng trấn phun rượu, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương một hồi, bừng tỉnh đại ngộ: “Diệp huynh đệ là muốn làm pháp sự cho người ta. Tôi nói này, cái đó không kiếm được mấy đồng tiền, Diệp huynh đệ nếu có cái gì khó khăn, có thể nói với tôi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không phải vì kiếm tiền, tôi có nguyên nhân của tôi, cái này thật sự là không quá diện nói, mấu chốt nói ông cũng không hiểu.”
Thu trưởng trấn liên tục gật đầu, không hỏi cái này nữa, nói: “Không biết Diệp huynh đệ muốn tìm người chết thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi không phải tìm người chết, tôi là tìm người sắp chết, chết rồi thì vô dụng.”
Thu trưởng trấn ngẩn ra, nói: “Cái đó thật sự không dễ tìm. Chỉ có người sau khi chết, mới có thể báo quan lập hồ sơ, sắp chết, người khác cũng không dễ biết đâu.”
Cái này Diệp Thiếu Dương sớm đã nghĩ tới, dân quốc không giống thời đại kia của mình, nơi này Tây y còn chưa thông dụng, trên trấn nhỏ này cũng không có khả năng có bệnh viện gì, người ta có chết hay không, quả thật rất khó có con đường để biết.
Thúy Vân lúc này chen vào một câu: “Cậu tìm người sắp chết làm gì?”
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, cô lại tiếp một câu: “Lão Tống đầu đông cách vách nhà chị, mắc bệnh ho lao, mấy tháng không xuống giường, bây giờ thời gian cầm hơi, như vậy được không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đại khái khi nào có thể chết?”
“Cái này… Nghe vợ của lão Tống nói, nhắm chừng là chuyện của một hai tháng tới.”
Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: “Vậy lại không được, tôi không chờ được lâu như vậy.”
Thúy Vân trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý.
Thu trưởng trấn suy nghĩ một hồi nói: “Diệp huynh đệ, tôi có biện pháp, trên trấn chúng tôi có lão đại phu, trên trấn bệnh lớn nhỏ tìm lão xem, có lẽ có thể tìm lão hỏi một chút gần đây có ai bệnh nặng sắp chết hay không.”
Thúy Vân cũng lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Vì thế sau khi cơm nước xong, Thu trưởng trấn tự mình mang theo hai người bọn Diệp Thiếu Dương tìm đến trên trấn, tìm được quán mà đại phu kia ngồi, đại phu đó họ Hàn, sắp tám mươi tuổi, nhưng cũng không ngốc, vốn lão đang xem bệnh cho người ta, nghe nói trưởng trấn đến, lập tức đem bệnh nhân đuổi đi, bảo đồ đệ bưng trà rót nước, sợ này sợ nọ.
“Tôi tìm ông không có việc gì, vị này là huynh đệ của tôi, là cậu ấy tới tìm ông để hỏi chuyện, gần đây trên trấn chúng ta có người nào sắp chết hay không, loại trong ba năm ngày sẽ chết đó.”
Hàn đại phu nghe xong lời này, ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, rất muốn biết hắn hỏi thăm cái này làm gì, vẫn nhịn xuống, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “Triệu Tứ của Vương thôn, bụng phình nước, bụng phình như quả cầu, nhắm chừng không chống đỡ được mấy ngày nữa.”
Thu trưởng trấn nói: “Cụ thể mấy ngày?”
Hàn đại phu vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đại nhân ơi, tôi chỉ là đại phu, có thể suy tính ra đối phương dương thọ không còn là bao, đã rất không dễ dàng rồi, tôi cũng không dám xác định người ta khi nào có thể chết…”
Thu trưởng trấn nghĩ qua cũng thấy đúng, quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hỏi Hàn đại phu: “Còn có người bệnh nặng sắp chết hay không?”
Hàn đại phu suy nghĩ một phen nói: “Bệnh nặng có mấy người, phần lớn còn có thể kéo dài một thời gian, chỉ Triệu Tứ đã đèn cạn dầu, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi.”
Thu trưởng trấn hỏi Diệp Thiếu Dương: “Diệp huynh đệ cậu thấy thế nào?”
“Cái này đi.” Diệp Thiếu Dương cảm ơn với Hàn đại phu, hỏi nhà Triệu Tứ ở nơi nào, rời khỏi y quán nhà Hàn đại phu.
“Diệp huynh đệ, muốn tôi phái người đi nhà hắn ở, chờ chết nói cho cậu hay không?” Thu trưởng trấn hỏi.
“Chờ chết rồi thì không còn kịp.” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy chuyện này cũng rất phiền toái, mình lại không tiện vào ở trong nhà người ta, người ta hỏi ngươi đến làm gì, nói chờ người nhà ngươi chết, chỉ sợ Triệu Tứ kia chưa chết, mình đã bị người ta đánh chết trước.
Nhưng mình lại thế nào cũng phải quan sát gắt gao, bằng không chờ người ta chết thật mình lại chạy tới, tất cả đều đã muộn.
Diệp Thiếu Dương nghĩ tới nghĩ lui, thật sự không có biện pháp gì hay, về sau vẫn là Thu trưởng trấn nhìn địa chỉ Triệu Tứ, nhớ tới mình có một thủ hạ ở cách vách không xa, hỏi Diệp Thiếu Dương muốn đi trong nhà cấp dưới này của hắn ở lại hay không, cách gần cũng dễ quan sát.
Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy chỉ có biện pháp này. Vì thế Thu trưởng trấn dẫn bọn họ trở về trước, sau đó đem cấp dưới tên Tiểu Trần kia gọi tới, đem tình huống nói sơ qua, Tiểu Trần tuy không biết mục đích của Diệp Thiếu Dương, nhưng có mệnh lệnh của trưởng trấn, mấu chốt là có cơ hội lấy lòng trưởng trấn, đương nhiên miệng đầy đáp ứng.
Diệp Thiếu Dương cảm ơn Thu trưởng trấn, cùng Thúy Vân còn có Tiểu Trần cùng nhau rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Trần đi về trước, nói một tiếng với người trong nhà, mình về nhà Thúy Vân thu thập một chút rồi qua.
Sau khi tách ra, Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân cùng nhau đi về nhà, trên đường Thúy Vân thật sự nhịn không được, hỏi Diệp Thiếu Dương nguyên nhân làm như vậy, Diệp Thiếu Dương do dự một phen, cảm thấy trong thời gian ngắn nói không rõ, đáp ứng chờ sau khi chuyện này kết thúc, trước khi đi đem tất cả đều nói cho cô.
Trở lại trong nhà Thúy Vân, Diệp Thiếu Dương tùy tiện thu thập chút đồ dùng tùy thân, bởi vì hắn không tìm được chỗ, Thuý Vân mang theo hắn cùng nhau tìm tới, đi thẳng tới thôn nhà Tiểu Trần, liền nhìn thấy Tiểu Trần chờ ở phía dưới một thân cây đầu thôn. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, Tiểu Trần lập tức chạy tới, sốt ruột nói: “Diệp tiên sinh, tôi vừa đi hỏi thăm, Triệu Tứ không được rồi, cho nên chạy tới tới nơi này chờ các ngươi!”