Diệp Thiếu Dương tiếp tục cầm tấm Dẫn Hồn Phù này, lâm vào trong trầm ngâm, thẳng đến khi Thu trưởng trấn thấp giọng ở bên cạnh gọi hắn, mới khôi phục tinh thần.
“Diệp tiên sinh, sự tình… Đã kết thúc sao?”
“Đã kết thúc.” Diệp Thiếu Dương liếc hắn và A Lan một cái, nói: “Tôi cũng nên đi rồi.”
A Lan cảm động đến mức rơi nước mắt, nói các loại lời cảm tạ.
Thu trưởng trấn bảo bác gái đỡ A Lan vào phòng trước, bản thân đưa Diệp Thiếu Dương tới sảnh bên.
Thúy Vân đã sớm cho không kiên nhẫn, đem điểm tâm và kẹo đều sắp ăn xong rồi, thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, vội vàng lau miệng, đứng dậy, đánh giá cao thấp hắn một hồi, nói: “Cậu không sao chứ.”
“Không có việc gì, có thể về nhà rồi.”
Thu trưởng trấn nói: “Hôm nay đã khuya, Diệp tiên sinh cũng mệt rồi, bằng không ở lại chỗ tôi một đêm, ngày mai tôi lại bày tiệc khoản đãi như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương kiên trì muốn về, hơn nữa không cho Thu trưởng trấn tiễn, theo Thúy Vân cùng nhau trở về.
Trên đường, Diệp Thiếu Dương đem đại khái tình huống nói một lần, Thúy Vân vừa cảm khái, vừa khẩn trương vì hắn, cũng có chút thầm oán hắn đem mình để lại trong phòng, chưa nhìn thấy một màn đánh nhau với quỷ.
Sau khi về nhà, Thúy Vân bảo Diệp Thiếu Dương đi nghỉ ngơi trước, mình đi đun nước nóng cho hắn tắm rửa. Diệp Thiếu Dương trở lại trong phòng, thắp đèn dầu hoả, cẩn thận kiểm tra tấm Dẫn Hồn Phù kia của mình, xác định không có bất cứ vấn đề gì, hướng ánh đèn ngây ra một hồi, thở dài: “Mình đã sớm nên nghĩ đến…”
Không sai, Dẫn Hồn Phù không thể dùng, không phải nguyên nhân khác, nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là: mình đối với thế giới này, là người từ ngoài đến!
Phàm là nhân gian pháp sư, chỉ cần là bài vị đạo đồng trở lên, ở trong âm ty đều là có ghi lại, đến bài vị thiền sư, còn cần đi âm ty treo huyền danh, âm ty làm như vậy, nói trắng ra một chút, là vì định vị cho các nhân gian pháp sư này, như vậy một khi có pháp sư tà tư vấn vấn, âm ty tuy không thể phái người đến đuổi giết, thời điểm giới pháp thuật nhân gian thanh lý môn hộ, còn có thể cung cấp một chút trợ giúp.
Còn có, đây cũng là một loại thủ đoạn âm ty lung lạc nhân gian pháp sư: tán thành địa vị của ngươi, cung cấp cho người một ít tài nguyên pháp thuật, như vậy người sau khi chết, chung quy không tiện từ chối âm ty an bài cùng chỉ huy đối với người nhỉ?
Tất cả pháp thuật, pháp lực đều có nguồn suối.
Tất cả pháp thuật có quan hệ với âm ty, nguồn suối pháp lực, đều đến từ âm ty. Diệp Thiếu Dương là người từ ngoài đến, không treo huyền danh ở địa phủ thế giới này, bởi vậy thi triển tất cả pháp thuật có liên quan với âm ty, không nhận được pháp lực, bởi vậy Dẫn Hồn Phù đưa quỷ hồn đi âm ty, mới không có bất cứ linh lực nào trút xuống, cho nên thất bại. Lúc trước các pháp thuật kia có thể thành công, bởi vì nguồn suối những pháp thuật này, đều không phải đến từ âm ty, mà là đến từ thiên địa luật pháp, nói trắng ra chính là lực lượng của thiên chân địa tú nhật tinh nguyệt hoa.
Diệp Thiếu Dương thân đã ở thế giới này, như vậy liền giống với bất luận kẻ nào của thế giới này, có thể dùng pháp thuật điều động tất cả lực lượng trong thiên địa, trừ có liên quan âm ty.
Vì nghiệm chúng phán đoán của mình, Diệp Thiếu Dương cải xuống Câu Hồn Tác quẩn ở trên lưng, trút xuống cương khí, Câu Hồn Tác lập tức thông linh, nhưng khi Diệp Thiếu Dương thử vận chuyển Đâu Suất bát Quái Tiên, lại chưa dân tới lực lượng địa ngục.
Quả nhiên… Mình không đoán sai, Diệp Thiếu Dương dùng sức thở hổn hển một hơi, Câu Hồn Tác ở nhân gian, có thể hấp thu thiên địa linh khí, nhưng Đâu Suất bát Quái Tiên là pháp thuật địa phủ, dựa vào cũng là linh lực âm ty cung cấp, mình không có tư cách điều động, tự nhiên thất bại.
Kết quả này cũng chưa khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy uể oải, dù sao đại bộ phận pháp thuật của mình đều không có quan hệ với âm ty, nhiều nhất cũng chỉ là không có cách nào dùng Câu Hồn Tác, không có cách nào về Dẫn Hồn Phù vân vận, ngược lại, phát hiện này, ngược lại đã dẫn tới Diệp Thiếu Dương một lần nữa tự hỏi đối với thế giới này.
Không riêng gì Đạo Uyên chân nhân, ở thế giới này, mình thật ra còn có rất nhiều người quen:
Thôi phủ quân, Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường Chung Quỳ thiên sư, Từ Văn Trường… Còn có bạn hữu tốt Tiêu Dật Vân của mình ở âm ty, ở âm ty của thế giới này, bọn họ nhất định cũng tồn tại!
Như vậy, sinh ra một nghịch biện: người tương tự, hoặc nói là sinh linh, sao có thể có hai, sao có thể xuất hiện ở hai thế giới? Nếu dùng lý luận xuyên việt thời không, miễn cưỡng giải thích mà nói, Diệp Thiếu Dương cũng có thể đủ thuyết phục bản thân, nhưng mà, một vấn đề quan trọng nhất đã nổi lên người quen của mình ở thế giới kia của mình, ở thế giới này, có quen biết mình không?
Nói tới hẳn là không quen biết, bởi vì đây là thời kì dân quốc, theo đạo lý mình còn chưa ra đời, không nên xuất hiện ở thế giới này, nhưng mình lại thực sự xuất hiện…
Lúc này Thúy Vân đẩy cửa tiến vào, nói cho Diệp Thiếu Dương nước tắm rửa đã đun xong, trong đầu Diệp Thiếu Dương đang tự hỏi những cái này, ngẩn ra đi theo cô, vào phòng bếp, thấy có thùng gỗ nóng hôi hổi, vì thế cởi quần áo…
“Ai da!”
Thúy Vân kinh hô một tiếng, đem Diệp Thiếu Dương từ trong suy nghĩ kéo ra, quay đầu nhìn lại, Thúy Vân quay lưng lại, che kín mắt.
“Thiếu Dương cậu sao cũng không chờ tôi đi rồi hẵng cởi quần áo!”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn mình, đã trần như nhộng… Nhất thời quẫn bách không chịu được, vội vàng nhảy đến trong thùng nước ấm, kết quả Ngao một tiếng nhảy ra.
“Ai da, chị còn chưa thêm nước lạnh đầu, tuy không phải nước sôi, nhưng cũng đủ nóng, sao cậu lại nhảy xuống chứ! Cậu chưa bị bỏng hỏng chứ!”
Thúy Vân trong tình thế cấp bách xoay người, lại thấy được hình ảnh thiếu nhi không nên thấy, vội vàng che mặt.
Diệp Thiếu Dương vốn bóng đến nhảy dựng, nhìn thấy một màn này, vội vàng bảo vệ bộ vị trọng điểm của mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, quả thực chật vật muốn chết.
Thúy Vân chạy ra ngoài, đem cửa từ bên ngoài đóng lại, nói: “Trong vai có nước ấm, cậu tự mình thêm nước đi, chị đi ngủ…”
Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong, trở lại trong phòng mình, đem cửa cài lại, miễn cho Thúy Vân tới quấy rầy, thấy mình không nhúc nhích, còn không biết bị dọa thành bộ dáng gì nữa.
Hắn sau khi lên giường, đem chăn ném ra, ở trên giường bố trí một cái pháp đàn, sau đó làm phép đi âm… Hắn muốn đi âm ty gặp những người quen kia của mình, cho dù bọn họ đều không biết mình, mình cũng phải đem tình huống nói cho bọn họ, ít nhất phải nói cho Thổi phủ quân!
Cho dù Thôi phủ quân này, không phải người kia ở thế giới của mình, nhưng Thôi phủ quân là người có năng lực nhất âm ty, nếu mình đem tất cả nói ra, hắn có lẽ có biện pháp đưa mình trở về?
Ít nhất, hắn nhất định có thể cho mình một chút trợ giúp.
Nhưng, ý tưởng là tốt, sự thật lại tàn khốc: đi âm cần pháp lực, cũng là đến từ âm ty… Nói cách khác, không có âm ty trao quyền, mình ngay cả tư cách đi âm cũng không có.
Diệp Thiếu Dương thử vài lần đều thất bại, cuối cùng vũ lực ngã ở trên giường. Cảm giác cô độc cùng cảm giác vô lực thật lớn bao vây hắn. Hắn từ trong ba lô lấy ra ví tiền của bản thân, trừ một thân pháp khí, đây là thứ duy nhất mình từ thế giới kia mang đến, bên trong có ảnh áo cưới hắn và Nhuế Lãnh Ngọc chụp, làm thành ảnh thẻ, đó là ở trước khi trận chiến Không Giới bùng nổ, hắn cùng Nhuế Lãnh Ngọc đi tiệm ảnh lấy. Lúc ấy đã yêu thích không buông tay, nhét vào trong ví tiền, không ngờ bây giờ lại thành niệm tưởng duy nhất đối với thế giới kia.