Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2018: Tiểu Hoàng Ngư (2)

Thu trưởng trấn đã sớm đem hắn coi là thần tiên sống đối đãi, nghe hắn nói như vậy, cảm kích vô cùng, nói các loại lời cảm tạ.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi uống một ngụm trà, nói: “Nhưng tôi cũng không thể giúp ông không công.”

Thu trưởng trấn vừa nghe, lập tức hiểu, cười lấy lòng nói: “Đây là tự nhiên, không thể để tiên sinh ra tay không công, không biết tiên sinh cần bao nhiêu thù lao?”

Câu này lại khiến Diệp Thiếu Dương khó khăn, một trưởng trấn, quan nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tiền khẳng định là có một chút, nếu ở đương đại, Diệp Thiếu Dương mở miệng đòi mấy chục vạn, người ta hắn là có thể cho được, nhưng đây là dân quốc, Diệp Thiếu Dương đến đây vài ngày, cũng đại khái đã biết giá trị tiền lúc này, nhưng vẫn thiếu một ít khái niệm cụ thể nói đơn giản, hắn cũng không biết trong nhà một trưởng trấn nên có bao nhiêu tiền.

Vì thế Diệp Thiếu Dương xin giúp đỡ nhìn về phía Thúy Vân.

Thúy Vân đang ăn một cái kẹo hoa quả, ăn ngon lành, thấy Diệp Thiếu Dương nhìn cô, không biết có ý tứ gì, xấu hổ cười cười, bóc một cái cho hắn, nói: “Ăn ngon, Thiếu Dương cậu cũng ăn một

cái.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nghĩ nghĩ, nói với Thủ trưởng trấn: “Tôi thấy ông cũng là người thực tế, tôi nói thật với ông đi, tôi cần đi Giang Tây một chuyến, nhưng bây giờ không xu dính túi, ông cho tôi một khoản tiền, đủ cho tôi có thể đi tới đó là được, đương nhiên trên đường không đến mức màn trời chiếu đất.”

Thu trưởng trấn vốn đã làm sẵn chuẩn bị hắn công phu sư tử ngoạm, nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Diệp tiên sinh hào sảng như vậy, Thu mô tuyệt không keo kiệt, tôi cho cậu bốn tiểu hoàng ngư…” Dứt lời gọi đến một quản gia bảo hắn đi cầm tới.

Diệp Thiếu Dương nghe hắn lúc trước nói như vậy, cảm thấy hắn nhất định sẽ không bạc đãi mình, cuối cùng nghe được “bốn tiểu hoàng ngư”, ngây ra tại chỗ, thậm chí cho rằng mình nghe lầm, nhìn Thu trưởng trấn, lẩm bẩm: “Bốn tiểu hoàng ngư, tôi nói này đại ca, lấy đồ làm tiền tôi là | từng nghe nói, ngài nếu thực không có tiền, cho tôi chút lương thực đi đổi tiền cũng được, ngài đây cho bốn con cá, ông trêu tôi à?”

Thu trưởng trấn so với hắn còn ngây dại hơn, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời ra sao, vừa vặn lúc này quản gia đến đây, đem cái gọi là bốn tiểu hoàng ngư đặt ở trên bàn.

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, giật mình, đây nào phải cá, rõ ràng là vàng thỏi! Nhất thời vô sự tự thông hiểu ra: tiểu hoàng ngư, nói chính là vàng thỏi! Bởi vì là màu vàng dài dài?

Lập tức ngượng ngùng cười lên, nói với Thủ trưởng trấn: “Trưởng trấn đại nhân thực khôi hài, đem vàng thỏi nói thành cá, tôi còn tưởng là cá thật.”

Thu trưởng trấn méo méo miệng, bụng đầy buồn bực, thầm nghĩ cách nói đem vàng thỏi gọi là “hoàng ngư”, cũng không phải mình phát minh. Mỗi người đều biết, không biết Diệp Thiếu Dương vì sao nói như vậy.

Thúy Vân thấy bốn tiểu hoàng ngư, nhịn không được kích động hắn lên, hướng Diệp Thiếu Dương mím môi cười, nói: “Thiếu Dương, lần này đừng nói là Giang Tây, dù là Quảng Tây cũng đi được.”

Diệp Thiếu Dương không biết giá vàng thỏi, cô là biết, dựa theo tiến thời đó, một con tiểu hoàng ngư có thể đổi không sai biệt lắm ba trăm đồng Đại Dương, mà giống Thu trưởng trấn ở tòa nhà lớn như vậy, ở địa phương nhỏ này nhiều nhất cũng chỉ cần không đến một trăm đồng Đại Dương.

Nói cách khác, nếu Diệp Thiếu Dương không đi mà nói, hoàn toàn có thể mua một căn nhà lớn, dùng tiền còn lại mua mấy chục mẫu đất, lại làm ăn nhỏ, chỉ cần thời cuộc không thay đổi, trên cơ

bản có thể áo cơm không lo cả đời. 4iệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc vàng thỏi, ở trong tay thưởng thức một hồi, đem một con cất vào trong túi, còn lại ba con đưa cho Thúy Vân.

Thúy Vân sửng sốt một phen, xua tay nói: “Quý trọng như vậy, cậu tự cất, chị sợ đánh mất của cậu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải bảo chị cất, là tặng cho chị.”

Thúy Vân ngây ra tại chỗ. Thu trưởng trấn cũng ngây dại.

Sau một lúc lâu, Thúy Vân phục hồi tinh thần lại, đứng bật dậy, xua hai tay nói: “Không được không được! Đây là cậu kiếm, cậu nếu là thật lòng thương chị, trước khi đi ném cho chị mấy chục đồng Đại Dương là được, nhiều tiền như vậy… Thiếu Dương cậu đầu óc hỏng à!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đầu óc tôi rất tốt, tiền này, coi như là tiền cơm. Được rồi, chị cầm trước, đừng đẩy qua đẩy lại, để cho người ta chê cười.”

Đem ba con tiểu hoàng ngư cứng rắn nhét vào trong túi tiền Thúy Vân, Thúy Vân nhìn Thu trưởng trấn một cái, đành phải tạm thời nhận, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương tràn ngập một loại biểu cảm phức tạp.

Diệp Thiếu Dương lại cảm thấy không có gì, cũng không phải bởi vì không biết giá trị vàng thỏi, chỉ có một điểm, ăn một quả, trả cục vàng. Thúy Vân tương đương cứu mạng mình, lại chiếu cố mình những ngày qua, đừng nói mấy con tiểu hoàng ngư này, cho dù là nhiều thêm gấp mười, Diệp Thiếu Dương cũng không chớp mắt.

Thu trưởng trấn dùng sức vỗ bàn, hướng Diệp Thiếu Dương giơ ngón tay cái lên. “Diệp tiên sinh thật sự là hảo hán tử! Thu mỗ cực kỳ bội phục, Diệp tiên sinh yên tâm, người chị họ này của cậu là cư dân nơi tôi quản, tương lại tự nhiên dốc sức chiếu cố, không phải nói!”

Diệp Thiếu Dương nói cám ơn, nói: “Tôi còn muốn một thứ.”

Thúy Vân vừa nghe, vội vàng nói: “Thiếu Dương, quá nhiều rồi!”

Thu trưởng trấn cũng cảm thấy có chút buồn bực.

Diệp Thiếu Dương từ trên bàn cầm lấy cái hộp nhạc đồng hồ thạch anh kia, nói: “Vật này, có thể tặng tôi hay không?”

Thu trưởng trấn đầu tiên là sửng sốt một phen, sau đó cười lên: “Đây là món đồ chơ mới lạ lúc trước tôi từ Bắc Kinh trở về, mua được, không đáng giá, chỉ là tiểu địa phương chúng ta không có, Diệp tiên sinh thích, cầm là được.”

“Vậy thì cảm tạ.” Diệp Thiếu Dương đem hộp nhạc đưa tới trong tay Thúy Vân, cười nói: “Tôi đã nói tặng chị một

cái.”

Thúy Vân ngơ ngác nhìn hắn, trong đầu chật ních các loại cảm xúc, cũng là từ giờ khắc này trở đi, ấn tượng của cô đối với Diệp Thiếu Dương hoàn toàn đổi mới, tin tưởng hắn không phải người thường, không giống toàn bộ người trong quá khứ cô từng quen!

Uống trà xong, Diệp Thiếu Dương bắt đầu chế định kế hoạch tróc quỷ với Thủ trưởng trấn.

“Cô ta sau khi đi, trong vòng ba ngày tới, tất nhiên trở về thám thính tin tức, hoặc là thay đổi kế hoạch, tới đây giết chết A Lan, miễn cho đêm dài lắm mộng. Ông đừng lo lắng, tôi bố trí một phen, bắt cô ta khẳng định không có vấn đề, ông chuẩn bị trước vài thứ cho tôi, quan trọng nhất là, tìm bảy ngọn đèn, tốt nhất là loại đèn pin cỡ lớn, có thể rất sáng trong thời gian ngắn…”

Diệp Thiếu Dương chỉ lo ở đó nói, chờ nói xong, ngẩng đầu nhìn, Thu trưởng trấn và Thúy Vân vẻ mặt ngẩn ra, nhất thời nhíu mày, “Thứ tôi nói, đều không phải quá khó tìm nhỉ, có vấn đề?”

Thu trưởng trấn ngập ngừng nói: “Cái khác đều dễ xử lý, chính là loại đèn kia cậu nói… Không phải tôi nói, trên đời có loại đèn này?

Diệp Thiếu Dương giật mình. “Đèn pin cỡ lớn, có thể mua được mà.”

“Đi đâu mua được?” Thu trưởng trấn so với hắn còn chấn động hơn, “Cái kia, xạ đăng là đèn thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nháy mắt hiểu ra, dùng sức vỗ ót một cái, mẹ kiếp, mình trong lúc nhất thời thác loạn, nơi này là dân quốc! Trấn nhỏ này nhắm chừng ngay cả điện cũng chưa mắc, lấy đâu ra đèn pin?