Quảng Tổng thiên sư nói: “Đương nhiên chuyện liên quan ngươi, hồ vương tuy đã chết, nhưng cũng không phải không có khả năng sống lại!”
Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, thất thanh nói: “Không được gạt ta!”
“Chuyện lớn như vậy, ta dám lừa ngươi?”
“Nhưng hồn phách cô ấy cũng đã phân giải, cái này…
“Hồn phách phân giải, cũng là bị Đông Hoàng Chung hấp thu, cũng chưa tan đi, hoàn toàn có thể tụ lại nguyên thần.” Quảng Tổng thiên sư nói xong, hướng Tiểu Thanh Tiểu Bạch bên dưới hô: “Hai người các ngươi, mau mang thi thể hồ vương! Đi trên Mông sơn, tìm bằng tinh trấn áp, có thể bảo vệ thi thể không mục nát!”
Hai người ngây ra một phen, nói: “Thế giới trong tranh?”
Bọn họ lúc trước theo Quảng Tổng thiên sư, từng ở lại trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ một thời gian dài, vừa nghe được hai chữ Mông sơn, lập tức biết nói là địa phương nào.
Quảng Tổng thiên sư nói với Diệp Thiếu Dương: “Mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ!” Diệp Thiếu Dương theo bản năng sờ bên trong ba lô, không, kinh ngạc một phen, lúc này mới nhớ tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ lúc trước đã cho Đạo Phong. Vì thế vội vàng gọi Đạo Phong.
Đạo Phong cũng ở phía dưới Đông Hoàng Chung, hỗ trợ ngăn cản thi binh xâm phạm, nghe thấy được hai người vừa rồi đối thoại, vội vàng hướng Diệp Thiếu Dương rung mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương bắt lấy một đầu.
“Đi vào trước một bộ phận, lưu lại mấy người chống đỡ đám cương thi kia trước!”
Ở dưới sự phân phó của Quảng Tổng thiên sư, Tiểu Thanh Tiểu Bạch mang theo thi thể Tiểu Cửu chui vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
“Ngăn lại bọn họ!” Nữ Bạt thấy một màn này, tuy không biết là đang làm gì, nhưng cũng lo lắng bọn họ làm ra trò gì thiêu thân, kết quả đại quân Thị tộc tuy nhiều người, nhưng trong thời gian ngắn cũng không cách nào xuyên qua phòng tuyến.
Nữ Bạt trong tình thế cấp bách, lại tế ra tam thi chi khí, lần này lại không phải đối mặt đám người Diệp Thiếu Dương, mà là trực tiếp hướng một đám thi binh dưới trướng mình thi triển ra.
Noi tam thi chi khí đi qua, đem cương thi dọc theo đường đi đều nghiền ép, lao đến Đông Hoàng Chung.
Một màn này, khiến đám người Diệp Thiếu Dương cũng xem mà trợn mắt há hốc mồm, cô ta, vì sao sẽ xuống tay với thủ hạ của mình?
Nữ Bạt rất nhanh đã cho bọn họ đáp án: toàn bộ cương thi bị tam thi chi khí giết chết, ở sau khi thân thể hòa tan, trong cơ thể đều chảy ra chất lỏng màu đỏ sậm, chủ yếu là máu, cộng thêm thi thủy cùng thi du. Theo cương thi tử vong càng lúc cũng nhiều, thật sự là máu chảy thành sông.
Máu ở dưới một lực lượng thần bí khống chế, giống như một con mãnh thú hồng thủy, lấy hình dạng chữ “Chi” hướng tới Đông Hoàng Chung cuốn tới.
Có mấy đệ tử Không Giới còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, liền đứng mũi chịu sào bị sóng máu đánh trúng, chờ sóng máu rút đi, chỉ còn lại có những thi thể xương trắng.
“Thị thủy này có tính ăn mòn, chạy mau!” Quảng Tổng thiên sư la lớn, “Các người tránh xa một chút, ta có biện pháp!
Âm phủ tứ thần không để ý tới, liên thủ bố trí ra một kết giới linh lực, chặn sóng máu. Sóng máu lại chưa rút đi, mà là giống như gặp để đập, dâng lên mãnh liệt.
Bốn vị đại thần nhất thời cảm thấy áp lực.
Quảng Tổng thiên sư la lớn: “Không được, đây là Tam Thi Hóa Huyết Thuật, là đòn sát thủ của thi vương, không riêng gì thi huyết, trong máu này, còn ẩn chứa tu vi các cương thi bị hiến tế, nước lên thì thuyền lên, nơi này có cương thi không đếm xuể, các ngươi làm sao ngăn cản!”
Bốn người nhìn nhau, giết mỗi một cương thi, thì hấp thu thêm một phần linh lực… Nơi này cương thi vốn chính là tinh anh, cứ như vậy hấp thu tiếp, ai có thể ngăn cản?
Nghĩ lại một chút cũng liên hiểu: nếu không phải vì hoàn thành pháp thuật cường đại này, Nữ Bạt cũng không có khả năng cam nguyện hy sinh những tinh anh này.
“Nhanh rút lui một chút, ta để Thiếu Dương làm phép!”
“Làm phép cái gì, dựa vào một mình hắn?” Mã Diện nói ra sự hoài nghi trong lòng mấy người.
Quảng Tổng thiên sư lạnh lùng nói: “Không phải dựa vào hắn, là dựa vào Đông Hoàng Chung!”
Quay đầu tìm kiếm Đạo Phong, phát hiện hắn dùng Ngũ Triều Nguyên Khí hộ thân, đạp sóng mà đi, đi đánh giết Nữ Bạt.
Lý Hạo Nhiên theo sát sau đó, mục tiêu không biết là Đạo Phong hay Nữ Bạt, với hắn mà nói, hai người này đều là kẻ thù.
“Mấy tên ngu ngốc này, mà thôi, dù sao bọn họ cũng không chết được! Các vị âm thần, các ngươi mau lui, đến trên chuông!”
Âm phủ tứ thần quay đầu nhìn Đông Hoàng Chung, do dự một phen, cuối cùng vẫn phi thân lên, Hắc Vô Thường lắc lắc tay áo, đem đám quỷ sai dưới trường mình thu hết ở trong tay áo.
Thành viên còn lại của Liên Minh Tróc Quỷ cũng đều lên. Về phần các cường giả Không Giới kia, không dám một mình đối địch với pháp thuật cường đại này của Nữ Bạt, ùn ùn rời khỏi chiến trường, ở phụ cận tìm chỗ đặt chân xem chiến.
“Sư phụ..” Lâm Tam Sinh nhìn Quảng Tổng thiên sư một cái, có chút do dự.
Quảng Tổng thiên sư gật gật đầu, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Hồ vương hẳn là đã truyền thụ ngươi pháp thuật khống chế Đông Hoàng Chung nhỉ, Đông Hoàng Chung này vừa mới hiện thế, linh lực đang thịnh, người dùng chú ngữ khống chế nó, gõ vang là được.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn lão: “Ngươi làm sao biết nhiều như vậy?”
Quảng Tổng thiên sư cười nói: “Ngươi đã quên, là ai bảo người tới nơi này, là ai nói cho ngươi Đông Hoàng Chung ở đây?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương rung động, nói: “Yến Xích Hà đâu?”
“Ngươi bây giờ hỏi cái này làm gì!” Quảng Tổng thiện sự quát, “Ngươi muốn cứu sống hồ vương, bản thân người phải sống trước đã rồi nói tiếp, nhanh một chút, muộn nữa không còn kịp!”
Diệp Thiếu Dương cúi người nhìn, ở sau khi mất đi mọi người ngăn cản, thị huyết đã lan tràn lên, vòng quanh Đông Hoàng Chung xoay tròn, Đông Hoàng Chung tự có một tầng kết giới linh lực, ngăn cách máu, nhưng đầu sóng không ngừng đánh vào kết giới, lúc nào cũng có nguy hiểm đột phá vào.
Vì Tiểu Cửu…
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc xa xa bị Hậu Khanh nâng ở trong tay, cũng vì Lãnh
Khoanh chân ngồi xuống, dùng pháp môn Tiểu Cửu ở trong thần thức truyền thụ mình, cảm giác Đông Hoàng Chung dưới thân tồn tại.
Giữa hắn cùng Đông Hoàng Chung, có hồn lực của Tiểu Cửu từ trong đó làm liên kết, đã hoàn thành tế luyện, ở sau khi dùng thần thức cảm giác, mình giống như dung hợp thành một thể với Đông Hoàng Chung.
Toàn bộ mọi người đều đang mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo chờ mong và hoài nghi, không ai biết phương thức công kích của Đông Hoàng Chung, còn có uy lực trong truyền thuyết của nó, rốt cuộc có thể đạt tới mức độ nào.
“Bất động kim chung, bích lạc huyền không, yêu hoàng hàng lâm, thiên hạ quy nguyên.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên mở mắt, hai tay nắm hờ, ở chỗ đan điền tạo thành nửa vòng tròn, trong miệng phát ra một tiếng rống long trời lở đất: “Tật (mau)!!”
Đông Hoàng Chung sừng sững bất động, nhưng bên trong lại như là có cái gì gõ vang, đám người đứng ở trên Đông Hoàng Chung lập tức cảm nhận được Đông Hoàng Chung nhoáng lên, bên trong cái nhoáng lên này, có một luồng lực lượng thần bí, lấy hình thái như cuộn sóng lan tràn ra ngoài.
Đại âm hộ thanh, vô hình phản chân.
Cũng không có tiếng chuông truyền ra trong tưởng tượng, không ai nghe thấy, nhưng toàn bộ mọi người đều như nghe được tiếng chuông
Tiếng chuông này giống như vang vọng ở trong thần thức, giống như một viên đạn hạt nhân bắn xuống biển, tiếng chuông ở trong thức hải bình tĩnh của toàn bộ người ở đây nhấc lên một đợt sóng triều ngập trời…