“Cô ta không phải đạo, cho dù là đạo, cũng là ma đạo. Thiếu Dương… Ta lý giải nỗi thống khổ của người, nhưng đừng chấp mê bất ngờ, nếu ngươi không đành lòng nhìn thấy, ngươi có thể làm.”
Nói xong xoay người nhìn Lê Sơn Lão Mẫu và Diêu Quang Tiên Tử, nói: “Hắn phải đi, các ngươi không giữ lại chứ.”
Lê Sơn Lão Mẫu lạnh lùng nói: “Ngươi tuy không phải chuyển thể quỷ đồng, nhưng người chém giết vô số môn nhân mấy phái ta, thù đã kết, người của Phong Chi Cốc ngươi, đều không cho phép đi, nhưng Diệp Thiếu Dương có thể đi.”
Đạo Phong nói: “Tốt lắm, chờ diệt chuyển thể quỷ đồng, chúng ta lại chậm rãi thanh toán.”
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu chưa lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận, dù sao Đạo Phong bây giờ là muốn diệt sát chuyển thể quý đồng, mục tiêu hai bên nhất trí, mà bọn họ lại không cần ra tay, cũng bớt đi không ít phiền toái và khả năng hy sinh. Tự nhiên là vui vẻ xem bọn họ tự mình đấu trước.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, che ở trước mặt Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Đạo Phong, trầm giọng nói: “Nếu là sư phụ ở đây, ông nhất định sẽ không để ta làm như vậy!”
Đạo Phong nghĩ tới đến đoạn đối thoại lúc trước với Thanh Vân Tử. Bây giờ cuối cùng hiểu thâm ý trong lời nói của Thanh Vân Tử. Thì ra, ông sớm đã biết chân tướng.
“Tuyệt đối đừng để người ta lắc chuông!” Đây là điều Thanh Vân Tử dặn.
Đạo Phong đột nhiên hiểu, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ quả thật không phản đối với các ngươi ở bên nhau, ít nhất sau này không phản đối, ông vẫn luôn tránh cho Nhuế Lãnh Ngọc thức tỉnh, nhưng rất bất hạnh, cô ta bây giờ thức tỉnh rồi.”
Tạm dừng một chút, nói tiếp: “Sư phụ chưa tới, nói rõ ông đoán được đến loại chuyện này có thể sẽ xảy ra, ông lựa chọn trốn tránh. Nhưng ta. Không thể trốn tránh.”
Chậm rãi nâng lên tay phải, Tam Thanh Quý Phù bay ra, giống như một đám lửa màu đen, nhảy lên ở trên tay hắn, mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi lấy kiếm chỉ vào ta sao?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên một chút, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, cho dù toàn bộ mọi người trên đời này đều phản đối ta, ít nhất người là đứng ở bên ta, không ngờ bây giờ người đầu tiên muốn đối phó ta, chính là ngươi.”
Đạo Phong nghe xong đoạn lời này, trái tim cũng run lên một chút, “Ta là đang cứu người.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy để ta đi, nếu người muốn qua đây, đừng trách ta liều mạng với người! Nói xong một tay đem Nhuế Lãnh Ngọc mất đi thần trí ôm vào trong lòng, nghiến răng nói: “Cô ấy là nữ nhân của ta, ta nhất định phải bảo vệ cô ấy!”
“Cho nên, người vì cô ta, lấy kiếm chỉ vào ta?”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ là người muốn giết cô ấy, không phải cô ấy muốn giết người. Bằng không ta cũng nhất định phải bảo hộ ngươi.”
Diệp Thiếu Dương càng nói càng tức, hướng Đạo Phong lắc lắc đầu, nói: “Ta cho tới bây giờ không ngờ sẽ có hôm nay, binh đao gặp nhau với người, thay đổi người người làm như thế nào?”
Dương Cung Tử không đành lòng, tiến lên ngăn Đạo Phong, nói: “Tạm thời đừng động thủ, em thấy như vậy, chúng ta đi về trước, chậm rãi nói, tìm một biện pháp giải quyết. Chưa chắc nhất định phải giết Lãnh Ngọc.”
Đạo Phong lắc đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thân phận cô ta đã bại lộ, ai ở cùng với cô ta, người đó chính là kẻ địch của cả thiên hạ. Người, không bảo vệ được cô ta.”
“Vậy ta cũng phải thử một chút! Cho dù cô ấy chính là chuyển thể quỷ đồng, thì thế nào? Ta chỉ biết cô ấy là vợ chưa cưới của ta, ai muốn giết cô ấy, thì nhận lấy cái chết, cùng lắm thì chết chung với cô ấy!”
Diệp Thiếu Dương dùng sức thở hổn hển, nói: “Năm đó một trận chiến Huyền Không quan, ta cho rằng người là quỷ đồng, ta vẫn vì người, cùng hơn phân nửa giới pháp thuật tử chiến đến cùng, ta có từng sợ? Hôm nay vì nữ nhân của ta, ta vẫn như cũ muốn làm như vậy, người nếu lại đây, ta giết người đầu tiên!”
“Ha ha, khẩu khí thật lớn nha!” Diệu Quang Tiên Tử cười lạnh, “Ta cuối cùng coi như biết vì sao Thổi phủ quân và Chung Quỳ không dám ở lâu, bọn họ cũng đều biết chân tướng, ngại bởi tình cảm, sợ là không muốn tham dự đi, Diệp Thiếu Dương ngươi nếu muốn bảo vệ quỷ đồng, cho dù âm ty cũng sẽ không bảo vệ người, bằng chính ngươi, ngươi có thể giết được người nào trong chúng ta?”
Diệp Thiếu Dương nghiêm nghị nói: “Ngươi có thể đến thử xem!”
Lê Sơn Lão Mẫu hướng Đạo Phong lạnh lùng nói: “Chúng ta nhiều người như vậy ở đây, cũng không muốn thấy các ngươi đấu võ mồm, ngươi nếu không động thủ, chúng ta sẽ động thủ, đến lúc đó ngọc đá cùng vỡ, chỉ sợ Diệp Thiếu Dương khó có thể bảo toàn.”
Ánh mắt Đạo Phong lóe lên, hắn biết, hôm nay chuyện này không có khả năng có kết cục hòa bình, lập tức mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, cao giọng nói:
“Phong Chi Cốc nghe lệnh, theo ta tiến lên bắt Diệp Thiếu Dương!”
Mười hai môn đồ, cùng Kiến Văn Để cùng nhau tản ra, hướng Diệp Thiếu Dương đi qua bao vây.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, lập tức hướng đám người Qua Qua hô: “Liên Minh Tróc Quỷ, đều lại đây!”
Hắn vừa dứt lời, Đạo Phong lập tức nói: “Các ngươi nên biết lựa chọn như thế nào đối với Thiếu Dương mới là đúng, hắn không đành lòng lựa chọn, các ngươi lúc này phải lựa chọn giúp hắn.”
Đám người Qua Qua nhìn lẫn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào.
Lão Quách liên tục than thở, hắn không hiểu, sự tình vì sao sẽ phát triển đến nước này.
Lâm Tam Sinh dù là thông minh, tham dự chuyện có liên quan tình cảm, cũng không có chủ ý, hỏi Quảng Tổng thiên sư: “Sư phụ, người cảm thấy…”
Quảng Tổng thiên sư xua tay cắt ngang, “Không nên hỏi ta, loại chuyện này, vi sư cũng không có kinh nghiệm…”
Diệp Thiếu Dương nhìn từng người, cắn răng nói: “Các ngươi nếu không tới, vậy chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt từ đây, đường ai nấy đi, tương lai cùng lắm thì ta một mình một người chiến đấu!”
Vừa dứt lời, Qua Qua phi thân tới, nhảy lên đầu vai Diệp Thiếu Dương, hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Lão đại, tuy, ta cảm thấy người làm như vậy có thể là sai, nhưng ta theo người cùng nhau sai.”
Diệp Thiếu Dương vui vẻ cười cười.
Mỹ Hoa cũng đi qua theo, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, “Lão đại, ta không tiếc nuối theo người một trận, đáng giá.”
Tiểu Thanh Tiểu Bạch nhìn nhau, cũng đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, sau đó là Tuyết Kỳ, còn có Phượng Hê.
“Sư phụ, con…” Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm nhìn về phía Quảng Tổng thiên sư.
“Tuân theo bản tâm.” Quảng Tổng thiên sư biết bọn họ muốn nói gì, “Chết mà thôi.”
Hai người đối mặt Quảng Tổng thiên sư chắp tay, cũng đi đến bên kia của Diệp Thiếu Dương.
Về phần Tiểu Cửu, cô vẫn luôn đứng phía sau Diệp Thiếu Dương, bởi vì Diệp Thiếu Dương chưa quay đầu, cho nên chưa chú ý tới cô. Từ trước tới giờ cô là đứng ở Diệp Thiếu Dương bên này, mặc kệ hắn làm cái gì, là đúng hay là sai, đều sẽ bầu bạn bên cạnh hắn.
Diệu Quang Tiên Tử nhìn lướt qua, nhìn thấy Tiểu Cửu, cười lạnh nói: “Hồ tỷ tỷ, ta cảm thấy lúc này người nên biết đại thế, dù sao sự kiện không quan hệ với Diệp Thiếu Dương nhà ngươi, ngươi phải làm ra lựa chọn chính xác, cũng là giúp hắn đó.”
Tiểu Cửu đáp lại bằng cười lạnh.”Nói nhiều như vậy, ngươi không sợ ta dốc hết lực lượng Thanh Khâu sơn, tử chiến không ngừng với Tinh Tú hải ngươi sao!”
Diệu Quang Tiên Tử hừ một tiếng: “Thanh Khâu sơn cũng là cơ nghiệp ngàn năm, ta chỉ là không hy vọng người đem Thanh Khâu sơn kéo vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.”
A Tử vẫn cũng luôn theo Tiểu Cửu, lúc này ngẩng đầu nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói.