Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, cho nên Bắc Đẩu Thất Tinh Trận có thể nói là thủ đoạn công kích cường đại nhất của Tinh Tú hải, nếu không phải gặp được cường địch, tuyệt đối sẽ không tùy tiện mở ra, bằng không cần gom góp rất lâu mới có thể dùng một lần nữa.”
Chanh Tử nói: “Chúng ta không tính là cường địch nhi?
“Chúng ta có phải cường địch hay không, chỉ dựa vào nhìn là nhìn không ra, nhưng không có ai xuống đưa ra câu hỏi, cũng không có bất cứ sự tiến công thăm dò nào, trực tiếp vận dụng Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, cái này tuyệt đối là có ý định, nhưng nhằm vào không phải anh, nhất định là Đạo Phong.”
Thời điểm nói đoạn lời này, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nghĩ ra là chuyện gì, hít sâu một hơi, nói: “Xem ra chúng ta không cần đi Lê Sơn nữa.”
Chanh Tử lập tức cũng hiểu, giật mình, nói: “Nhưng, bọn họ làm sao biết chúng ta sẽ tới nơi này?
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, nói: “Đại khái là để lộ tin tức rồi, lúc trước anh bảo Tiểu Cửu phái người điều tra tình huống Tinh Tú hải, có thể chính là ở lúc điều tra, tin tức để lộ ra ngoài. Anh đã đến, Đạo Phong đương nhiên cũng tới. Cho nên, bọn họ liền ở đây bày bố cục, dụ dỗ chúng ta mắc câu.”
“Cái này… Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua khe hở lưới linh lực, hướng đỉnh núi Diêu Quang nhìn lại, bởi vì đỉnh núi bao phủ ở trong một mảng mây lành, căn bản không nhìn thấy bên trên có cái gì, thở dài nói: “Không có cách nào, hy vọng Đạo Phong bọn họ có thể phá trận, bằng
không anh liền lại thành con tin.” Cảm giác trở thành con tin, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy phi thường khó chịu, hơn nữa khiến hắn lo lắng nhất vẫn là sự an nguy của đám người Đạo Phong, đạo lý rất đơn giản, Tinh Tú hải đã dám làm như thế, nhất định là đã làm tốt chuẩn bị Đạo Phòng xông lên núi, nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Trên đỉnh Diệu Quang truyền đến một đợt thanh âm đánh nhau.
Diệp Thiếu Dương biết là bọn Đạo Phong cùng người Tinh Tú hải giao thủ rồi.
Trên sơn đạo đỉnh Diệu Quang, khắp nơi đứng đầy đệ tử Tinh Tú hải, ngăn cản đường đi của đoàn người Đạo Phong, nhưng so sánh, cũng không nhiều hơn những người xông lên núi: hầu như toàn bộ thành viên Liên Minh Tróc Quỷ, cộng thêm nòng cốt nửa cái Phong Chi Cốc, đều tập trung ở đây.
Một tổ hợp đội hình xa hoa như vậy, nếu đơn độc xông vào một sơn môn mà nói, cho dù là môn phái cường đại nhất Thanh Minh Giới, cũng không có khả năng chống đỡ được.
Đạo Phong bỏ lại mọi người, đem đệ tử Tinh Tú hải chặn đường giao hết cho người phía sau, một đường chạy vội lên núi, là người đầu tiên tới đỉnh núi.
Ở bên ngoài cung điện, có một đàn tràng thật lớn, vị trí tới gần vách núi, một hàng bảy người đứng, một người dẫn đầu là cô nương, mặc váy dài màu trắng, tóc quấn lên, hai bên đều buông xuống một lọn, nhìn qua có chút như là thư sinh nữ giả nam trang, hoặc như là tiên tử nhẹ nhàng muốn bay, trong tay cầm một ống sáo màu xanh biếc, một tay đặt phía sau lưng, khí độ lẫm liệt.
Ở phía sau cô, sáu nam tử trang phục đạo sĩ đứng một hàng, già trẻ đều có, tất cả đều đội nón vuông màu đen, đạo bào trên người là màu vàng, nhưng viền tay áo cùng hai bên cổ áo trang trí hai hoa văn màu lam, vừa thấy là biết thân phận so với các đệ tử chặn đường trên núi là cao cấp hơn nhiều.
Diệp Thiếu Dương đoán, sáu người này hẳn chính là quan chủ sáu đỉnh núi Tinh Tú hải, nữ từ phía trước này, hẳn chính là Diệu Quang Tiên Tử, trong lời đồn đệ tử nhỏ nhất của Đông Nhạc đại đế, theo Tiểu Cửu nói, vị Diêu Quang Tiên Tử này, nhìn qua giống tiên tử, nhưng mà tính cách cổ quái nhất, mang theo một loại tà tính.
Cô không phải từ nhân gian phi thăng đến, mà là một giọt tiên lộ trong Tinh Tú hải trước đây, nghe đạo kinh tiếng chuông lâu dài, tu thành tà linh, về sau được Đông Nhạc đại để điểm hóa, thu làm quan môn đệ tử…
Đương nhiên tất cả cái này đều là truyền thuyết.
Ở trước mặt Diệu Quang Tiên Tử, trên sàn do đá trải thành, có một cái Thái Cực đồ thật lớn, một nửa tản ra ánh sáng bạc, một nửa lại là ánh sáng tím, hai loại hào quang cùng nhau bốc lên. Ở giữa hai viên mắt cá giống như vật còn sống, chậm rãi xoay tròn, đem ánh sáng tím cùng ánh sáng bạc dây dưa cùng một chỗ, tổ hợp thành một loại khí thể như mây mù, tiếp tục bốc lên, hình thành một hạt bọt khí, ở trong quá trình xoay tròn, không ngừng có bọt khí rớt xuống, sau khi vỡ vụn, huyễn hóa ra từng đạo linh quang, rơi vào phía dưới vách núi.
Từ trong Thái Cực đồ thật lớn này còn bắn ra một ánh sáng màu đỏ tía, thẳng tắp lăng không phi độ, vượt lên trên không thung lũng, từ nơi này có thể nhìn thấy, trên đỉnh núi phụ cận cũng đều bắn ra ánh sáng tương tự, chẳng qua màu sắc khác nhau.
Đỏ cam vàng lục lam châm tím.
Bảy đạo linh quang, ở trên không thung lũng đan vào nhau, nhìn qua như là một cái đồ hình kỷ hà tiêu chuẩn: ngôi sao bảy cánh, hướng ra phía ngoài không ngừng thẩm thấu ra một loại năng lượng khủng bố.
Đạo Phong biết, ngôi sao bảy cánh này chính là chỗ mắt trận của Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, mà song ngư đồ trước mắt được khảm ở trên mặt đất, chính là đầu mối then chốt khống chế toàn bộ trận pháp. Chỉ cần hủy diệt nó, Bắc Đẩu Thất Tinh Trận coi như phá.
Nhưng không dễ dàng như vậy.
Đạo Phong đứng ở đối diện bảy người, nơi cách xa hai ba mươi mét, yên lặng nhìn qua, sáu người đều như hổ rình mồi nhìn hắn, nhưng trong vẻ mặt lại mang theo một phần tự tin thong dong.
Trên mặt Diệu Quang Tiên Tử lại mang theo một loại mỉm cười như tắm gió xuân, nhẹ nhàng nói: “Đạo Phong?
Chưa đợi Đạo Phong lên tiếng, phía sau đột nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào, quay đầu nhìn lại, từ trong rừng cây hai bên son đạo đột nhiên lao ra bóng người không đếm xuể, nhìn lướt qua, có đạo sĩ còn có hòa thượng hơn nữa những đạo sĩ này quần áo đều khác với đệ tử Tinh Tú hải, hiển nhiên không phải một môn phái.
Sơn đạo vốn đã hẹp, Đạo Phong lại là lợi dụng thực lực siêu mạnh, ở dưới sự yểm hộ của các đồng bạn lao tới trước hết, những người phía sau chưa đợi phá vây, lập tức lại bị đám đông đệ tử từ nửa đường giết ra ngăn chặn.
Các đệ tử này cũng không tiến hành tấn công mãnh liệt, chỉ là ba năm một hàng đứng, dùng pháp thuật cùng pháp khí hình thành từng đạo phong ấn, đem mọi người chặn ở bên dưới, hiển nhiên mục đích là muốn ngăn cản đoàn người.
Trong các thành viên này của Liên Minh Tróc Quỷ cùng Phong Chi Cốc không thiếu cường giả, nhưng số lượng địch ta lập tức xoay chuyển, hơn nữa cực kỳ cách xa, trong lúc nhất thời căn bản không thể xông lên đỉnh núi.
Đạo Phong nhìn chăm chú vào một màn này, vẻ mặt không có bất cứ sự biến hóa nào, quay đầu nhìn Diệu Quang Tiên Tử, nói: “Muốn thế nào?”
Diệu Quang Tiên Tử nói: “Bó tay chịu trói.”
Đạo Phong nói: “Ta có thù oán với người?”
Diệu Quang Tiên Tử lắc đầu, đầu cũng không quay lại nói: “Sư tỷ, người người chờ đã đến!”
Một bóng người từ trong rừng cây phía sau Diệu Quang Tiên Tử đi ra, thế mà lại là Lê Sơn Lão Mẫu, chậm rãi đi đến bên người Diệu Quang Tiên Tử, nhìn Đạo Phong, trên mặt mang theo một tia đắc ý khó nén.
Đạo Phong nhìn thấy Lê Sơn Lão Mẫu, cũng không cảm thấy bất cứ sự kinh ngạc nào, ở lúc nhìn thấy đối phương bày ra trận thế này, hắn đã đoán được, chuyện này nhất định là có liên quan với Lê Sơn Lão Mẫu.
Không riêng gì Lê Sơn Lão Mẫu, ở trong rừng cây phía sau Lê Sơn Lão Mẫu, Đạo Phong còn cảm giác được ánh mắt của một số thứ thần diệu, cái này hầu như là giác quan thứ sáu. Bởi vì bị rừng cây che khuất khẳng định là cường giả, cũng giấu đi khí tức trên người, không có khả năng bị cảm giác được.