Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô tìm ra một cành gỗ đào, ở không trung quật ra tiếng phá không, trong miệng niệm, là bài từ cầu phúc cầu khẩn của đạo môn. Làm tất cả cái này, là một loại nhường bổ đối với kiếp số, có thể hóa giải nghiệp lực kiếp số trong minh minh, có thể giảm thấp trình độ kiếp số.
Nhưng loại nhượng bổ này chỉ có chút tác dụng đối với từ kiếp, đó là loại kia Tiểu Ngư lúc trước từng trải qua, trong tử mang sinh, hoàn toàn xem có đủ nghị lực và khí vận xông qua hay không, nhưng nếu là trên số sinh tử mệnh số đã định, vậy nhất định phải chết không thể nghi ngờ, ai cũng không cứu được.
Sau khi làm phép nhương bổ, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người đứng ở trong phòng, thậm chỉ nghĩ đến đi âm đi Thiên Tử điện, tìm Thôi phủ quân xem sổ sinh tử… Nhưng sau đó liền phủ định suy nghĩ không thực tế này, số sinh tử không phải tùy tiện xem, mình trước đó tìm Thôi phủ quân vài lần hỗ trợ, đã xem như vi phạm quy định nghiêm trọng, mấu chốt nhất là, mình bây giờ căn bản không biết kiếp số ứng ở trên thân ai, cho dù Thôi phủ quân cho mình xem sổ sinh tử, không lẽ xem từng cái tên?
Vậy quá khoa trương rồi, trừ Phong Đô đại đế, nhắm chừng không ai có thể làm được loại chuyện này.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu tự hỏi biển số có khả năng gặp được, cuối cùng âm thầm làm ra một quyết định, hy vọng có thể đem loại nguy hiểm này giảm đến thấp nhất!
Trước mắt, hắn có thể làm cũng chỉ có như vậy.
Lâm Tam Sinh theo Tiểu Cửu cùng nhau về tới Thanh Khâu sơn.
Lâm Tam Sinh vẫn là lần đầu tiên thật sự lên núi, một đường quan sát, cảm giác phong cảnh tu luyện của Thanh Khâu son, non xanh nước biếc, đoán hai chữ “Thanh Khâu” hẳn chính là lại lịch
như vậy. Đình đài lầu các cái gì cần có cũng có, xa hoa, sắc thái cũng cực kỳ diễm lệ. dâm Tam Sinh đoán hẳn là có liên quan với thân phận chủ nhân, dù sao cũng là yêu tộc, ở các phương diện đều theo đuổi hết sức yêu diễm hoa lệ, không giống Lê Sơn giản lược, cổ kính như vậy.
Tiểu Cửu dẫn hắn đi mãi lên đỉnh núi, ở trong một mảng phong cảnh thanh tú dựng một tòa yêu cung, ngoài cửa điện bốn tướng sĩ mặc giáp bạc chia làm trái phải, nhìn thấy Tiểu Cửu, cùng nhau khom người bái.
Khi đi qua giữa bọn họ, Lâm Tam Sinh nhìn lướt qua, thấy mấy tướng sĩ này tuy đều là nam, nhưng môi hồng răng trắng, nhìn qua rất tuấn tú.
Vào nội điện, bên cạnh không có ai, Lâm Tam Sinh mới nói ra sự cảm khái trong lòng: “Ta còn tưởng trên Thanh Khâu son đều là cô nương, thì ra cũng có nam nhân.”
Tiểu Cửu nói: “Nói cái gì, chỉ là cô nương, hồ tộc làm sao sinh sản. Nhưng bởi vì ta là nữ nhi thân, cho nên hầu hạ bên người đều là nữ tử.”
Lâm Tam Sinh nói: “Thanh Khâu son hồ tộc, đều ở trên núi này sao?”
“Qua đỉnh núi chính của Thanh Khâu son, phía sau liên miên tám trăm dặm đều là lãnh địa Thanh Khâu son chúng ta, hồ tộc chúng ta đều ở nơi đó sinh sản, có thể hành tẩu ở trên đỉnh núi cao nhất, đều là tu thành hình người, có tu vi nhất định, tương lai có rảnh, ta có thể dẫn người đi phía sau đỉnh núi xem một chút, gần đây là không được.”
Nội điện rất lớn, hai người sau khi đi vào, lập tức có hai nữ tử mặc váy lụa mỏng đi tới, một người mặc váy tím, một người mặc váy vàng, hai người cũng đều từng gặp Lâm Tam Sinh, biết hắn là người của Liên Minh Tróc Quỷ, cũng không tò mò, hoi khom mình hành lễ, A Hoàng nói với Tiểu Cửu: “Chủ thượng, Trí Thâm thiền sư đến đây, ta mời đến sảnh uống trà, vẫn luôn chờ người đó.”
Tiểu Cửu vừa nghe, trong lòng nhất thời kích động hẳn lên, đi về phía trước hai bước, lúc này mới nhớ tới Lâm Tam Sinh, xoay người lại nói: “Quân sự, chúng ta người một nhà, ta cũng không khách khí với ngươi, ngươi đem tình huống nói với A Tử, cô ấy sẽ hết sức phối hợp người đi điều tra.”
Lâm Tam Sinh gật đầu nói: “Không có việc gì, ngươi cứ đi làm việc đi.”
Tiểu Cửu an bài A Tử dẫn Lâm Tam Sinh đến sảnh sau, bản thân lập tức xuất phát đi sảnh.
Trí Thâm thiền sư khoanh chân ngồi ở trước bàn trà, đang thưởng thức trà, đồng thời quan sát một ít tranh chữ treo trên màn trúc đối diện.
Tiểu Cửu âm thầm hít vào một hơi, để bản thân lấy lại chút bình tĩnh, đi vào.
Trí Thâm thiền sư hướng cô khẽ gật đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm bức tranh kia, Tiểu Cửu quay đầu nhìn thoáng qua, trên bức tranh đó là một nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa, vẽ rất sinh động, nữ tử biểu cảm uyển chuyển hàm xúc, cảm giác nhẹ nhàng muốn bay.
Tiểu Cửu cười nói: “Đại sư cũng hận thưởng mỹ nhân?”
Trí Thâm thiền sư nói: “Không biết tranh này là người phương nào làm ra, đến từ nhân gian sao?”
Tiểu Cửu nói: “Không phải, đây là một thư sinh vào lầm Thanh Minh Giới, được một nữ tử hồ tộc ta thu lưu, ở lại Thanh Khâu son một đoạn thời gian, để lại bức tranh này.”
“Công tử này đâu?”
“Nghe nói là yêu vị nữ tử kia cứu hắn, nhưng Thanh Khâu son có quy củ, nhận hồ không thể yêu nhau, lúc ấy ta còn bị phong ấn ở nhân gian, công tử đó nghe nói bị mấy trưởng lão mạnh mẽ trục xuất nhân gian, sau tự sát mà chết, hồ nữ sau khi biết được, cũng tự sát, trong di vật có bức tranh này, người trên tranh đó là cô ấy, A Tử mang lòng thương hại, hơn nữa tranh cũng vô cùng đẹp, cho nên đem nó treo ở đây.”
Trí Thâm thiền sư chậm rãi gật đầu, ánh mắt rơi ở tên người chỗ lạc khoản của bức tranh, nói: “Hồ vương có phải cảm thấy rất đáng tiếc hay không?”
Tiểu Cửu nói: “Nếu có mặt ta, sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra.”
Trí Thâm thiền sư nói: “Vì tình mà chết, đáng tiếc hay không?”
Trong lòng Tiểu Cửu khẽ động, nghe ra ý ở ngoài lời của Trí Thâm thiền sư, nói: “Tình đến chỗ sâu, tất nhiên không hối hận.”
Trí Thâm thiền sư thở dài, nói: “Ngươi nói một đôi này đáng thương, hồ nữ kia ta không biết, vị công tử này hồn về âm ti, bởi Thổi phủ quân thương, đưa đi luân hồi, ba đời làm vua, phúc nguyên sâu rộng, cũng là lấy phúc đương thời.”
Tiểu Cửu nghe hắn nói như vậy, lập tức hiểu ý tứ của hắn, nói: “Ý tứ đại sư, là khuyên ta buông bỏ?”
Trí Thâm thiền sư khẽ cười nói: “Xem ra ta lần trước nói với người bốn câu châm ngôn kia, ngươi đã ngộ?”
Tiểu Cửu nói: “Đã hiểu, tóm lại chính là trải qua tình kiếp.”
Trí Thâm thiền sư gật đầu nói: “Lui có thể sống, tiến là chết.”
Tiểu Cửu nghe xong lời này, lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, nói: “Ta nghe nói thiền sư chỉ điểm bến mê cho người, vì không tiết lộ thiên cơ, trước nay đều sẽ không đem lời nói quá triệt để, không biết lần này vì sao yêu mến như thế
Trí Thâm thiền sư nâng chén trà lên, hít thanh khí ngưng tụ ở miệng chén trà, vẻ mặt say mê.
“Thanh Khâu sơn ngày đó có ân với ta, ngươi cũng có duyên với ta, ta không đành lòng thấy người bước lên đường chết… Còn nữa người nếu chết, Thanh Khâu sơn tất loạn, không biết sẽ sinh ra bao nhiêu tai họa… Ta là không đành lòng thấy loại chuyện này xảy ra, lúc này mới không tiếc trái với nguyên tắc, lần thứ hai tới cửa, xin hồ vương chớ ngại phiền.”
Tiểu Cửu vội nói: “Thiền sư đây là tốt với ta, làm sao dám ngại phiền, chỉ là… Ta đã quyết ý làm như vậy, có thể sẽ làm thiện sự thất vọng rồi.”
Trí Thâm thiền sư nhìn cô, trong mắt lại xuất hiện một tia mờ mịt hiếm thấy, nói: “Chỉ vì một chữ Tình, từ bỏ tu vi cùng cơ nghiệp ngàn năm, quả thực đáng giá?”
Tiểu Cửu hơi cúi đầu, thanh âm lẩm bẩm, giống như đang nói với chính mình: “Ta không đi quản có đáng giá hay không, nếu ta chết… Có thể đổi về tính mạng Thiếu Dương, vậy là đáng giá.”