Đạo Phong nghe xong lời này, hơi ngẩn ra, nói: “Sư phụ cũng có kế hoạch?”
“Ta không có.”
Đạo Phong trầm mặc một hồi, nói: “Đệ tử không hiểu.”
“Không hiểu thì không hiểu… Ta hy vọng người vĩnh viễn cũng không hiểu, ta cũng thích Thiếu Dương vĩnh viễn không hiểu.” Trong mắt Thanh Vân Tử toát ra một tia đau thương, thở dài: “Nói vấn đề thứ hai của ngươi đi, nói xong thì cút mau, ngươi sai rồi, ta đối với người hỏi ta cũng vẫn phiền!”
Đạo Phong cười cười, sau đó vẻ mặt từng chút một trở nên trầm trọng hẳn lên, hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất: “Nhuế Lãnh Ngọc, rốt cuộc là người, hay là cái gì khác?
Lạch cạch.
Cây gậy gỗ trong tay Thanh Vân Tử rơi xuống đất. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm quẻ tượng dưới đất được mình bày một nửa, nhẹ nhàng phun ra một hơi, nói: “Ta ở Quỷ Vực lâu, ta làm sao biết.”
Đạo Phong than nhẹ một tiếng: “Sư phụ, người bại lộ rồi.” Thanh Vân Tử biết mình là bại lộ rồi: nếu mình hoàn toàn không biết nội tình, lúc này nên biểu hiện rất kinh ngạc, sau đó hỏi lại hắn ở trên người Nhuế Lãnh Ngọc đã phát hiện bí mật gì.
Lão trầm mặc. Đạo Phong cũng không vội, lẳng lặng chờ đợi.
Sau một lúc, Thanh Vân Tử dùng giọng u ám nói: “Ngươi không cần hỏi ta, ngươi có thể rất nhanh sẽ biết.”
“Có ý tứ gì?”
Đợi một hồi, thấy Thanh Vân Tử chưa phản ứng, Đạo Phong nói: “Con không để ý cô ta là người hay quỷ, nhưng con luôn cảm thấy, cô ta muốn thương tổn Thiếu Dương.”
Trong lòng Thanh Vân Tử ngẩn ra, nhanh như vậy…
Thở dài, “Ta và Nhất Cốc đại sự làm nhiều như vậy, rất có thể vẫn đã chậm một bước…”
Đạo Phong nói: “Con muốn biết chân tướng.”
Thanh Vân Tử không để ý đến hắn yêu cầu, nói: “Hai mươi mốt điểm không thể dài… Ngươi cũng từng nghe câu châm ngôn này ta cho Thiếu Dương người cho rằng là cái gì?”
“Là nói cô ta và Thiếu Dương ở bên nhau, không thể lâu dài?”
“Sai rồi.” Thanh Vân Tử đứng dậy, rất ưu thương nhìn hắn, nói: “Không phải không thể lâu dài, là không thể Trường thọ.”
Đạo Phong giật mình, kinh ngạc nói: “Nói như vậy, phán đoán của con là không sai, nhưng sư phụ, vậy vì sao người còn để cho Thiếu Dương và cô ta bên nhau?”
“Ta không để bọn nó bên nhau, bọn nó liền không bên nhau?
Đạo Phong nghẹn lời. Nhớ tới bộ dáng Diệp Thiếu Dương và bảo hộ Nhuế Lãnh Ngọc, cãi nhau với mình. Sau đó lắc lắc đầu, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc, quả thực đã không tách ra được.
Thanh Vân Tử nói: “Ta biết quá muộn. Đã không còn kịp, chỉ có thể nghĩ cách bổ cứu. Gần đây ta đang cùng Nhất Cốc đại sư thương lượng biện pháp bổ cứu, có thể đã muộn rồi.”
“Người tựa như biết rất nhiều chuyện, cho dù người không thể nói cho Thiếu Dương, vì sao không thể nói cho con biết?”
Thanh Vân Tử nhìn chằm chằm hắn, nói: “Các người đều biết Thiếu Dương là quỷ đồng, vì sao không nói cho hắn?”
Đạo Phong suy nghĩ một phen nói: “Có một số việc, không biết tốt hơn so với đã biết, đối với đường sự mà nói.”
“Vậy đó. Có một số việc, không thể cho người biết sớm.”
Thanh Vân Tử lại thở dài một hơi, nói: “Các ngươi lần này đi Thanh Minh Giới hành động, bảo Thiếu Dương đem Lãnh Ngọc cũng mang theo đi, hy vọng nưong chuyện này, khiến tất cả có cái quyết đoán.” Nói xong, hướng Đạo Phong phất phất tay, “Ngươi có thể cút rồi.”
Đạo Phong cũng không nói gì nữa, triệt bỏ Ngũ Triều Nguyên Khí, xoay người đi ra ngoài vườn hoa, trong quá trình này, hắn lại biến thành một bộ dáng lạnh như băng.
Hắn chưa bao giờ thích đưa ra câu hỏi đối với người khác, cũng chỉ có ở trước mặt Thanh Vân Tử, mới sẽ biểu hiện ra bộ dáng của một đệ tử.
Thanh Minh Giới, Huyền Không quan, chuyển thể quỷ đồng, Thanh Ngưu tổ sư… Những từ ngữ này cùng ý nghĩa sau lưng ở trong đầu Đạo Phong lóe lên không ngừng, khiến lòng hắn có chút loạn, nhưng tín niệm của hắn vẫn luôn kiên định không dời.
Diệp Thiếu Dương không biết đoạn đối thoại xảy ra ở Bạch Vân thành, hẳn buổi sáng hơn tám giờ rời giường, muốn gọi lão Quách và Tứ Bảo rời giường, đẩy bọn họ hồi lâu không tỉnh, dứt khoát bỏ cuộc, đi cách vách gọi Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc sớm ăn mặc trang điểm xong, cùng đi ăn đồ tự chọn, sau đó đi ra cửa xử lý chính sự liên hệ trước với Chu Tĩnh Như, Chu Tĩnh Như phái một trợ lý, đến tiệm Maserati 4s chờ bọn họ, sau khi gặp mặt, dẫn bọn họ tham quan xe thuộc về bọn họ: một chiếc Maserati màu xanh ngọc, tạo hình rất hoành tráng, lại là xe mới, ngoại hình nhìn qua cực kỳ ngầu, Diệp Thiếu Dương là người không có cảm giác gì đối với xe, liếc một cái cũng lập tức thích.
Trợ lý của Chu Tình Như giúp bọn họ làm thủ tục, dán lên biển số xe lâm thời, đường thiên là có thể lái đi.
Nhuế Lãnh Ngọc lái xe mang theo Diệp Thiếu Dương, lái Maserati mới tinh, cảm giác phi thường không tệ.
Trên đường Nhuế Lãnh Ngọc nói giỡn: “Anh mau học xe đi, về sau đừng theo ta cùng nhau lái xe ra ngoài.”
“Vì sao chứ?”
“Lái xe tốt như vậy, anh đi chung với em, người ta sẽ cảm thấy em là tiểu tam anh bao nuôi.”
“Này, ý tứ này của em… Là nói anh xấu à?” Diệp Thiếu Dương hồi lâu mới hiểu được ý.
Nhuế Lãnh Ngọc cười lên khanh khách, “Không có, chỉ là… Ừm, anh nhìn qua tương đối giống thổ hào.”
Tuy bị đả kích rất khó chịu, trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn vui vẻ, Nhuế Lãnh Ngọc ở bên ngoài vẫn là một bộ dáng bằng sơn mỹ nhân, nhưng ở trước mặt hắn, cuối cùng cũng biết nói giỡn giống tiểu tình lữ khác.
Núi băng hoàn toàn tan rồi.
Hai người chạy hồi lâu, mua rất nhiều đồ dùng kết hôn, tuy đi dạo phố mệt mỏi các kiểu, nhưng Diệp Thiếu Dương rất hưởng thụ cảm giác như vậy, lúc chạng vạng, hai người mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, mệt trực tiếp ngồi phịch ở trên sô pha.
“Cảm giác thế nào?” Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên người hắn, nói.
Diệp Thiếu Dương ôm lấy khuôn mặt của cô, nói: “Hạnh phúc chết mất!”
Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày một cái nói: “Vì sao nói chết, gở bao nhiêu chứ.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Em mẫn cảm như vậy làm gì!”
Nhuế Lãnh Ngọc phun ra một hơi, nói: “Em luôn cảm thấy loại hạnh phúc này có chút không chân thực.”
Diệp Thiếu Dương cười trêu nói: “Cũng sắp kết hôn rồi, còn giãy dụa cái gì?”
Hai người đang nói chuyện phiếm, Nhuế Lãnh Ngọc nhận được một cuộc điện thoại, là Nhất Cốc đại sự gọi tới, nói một hồi, Nhuế Lãnh Ngọc buông di động, nói với Diệp Thiếu Dương Nhất Cốc đại sư đã chọn cho bọn họ ngày kết hôn, mùng 9 tháng 10, hỏi hắn có ý kiến hay không.
“Mùng 9… Vậy là còn có năm ngày, vội vàng như vậy?” Diệp Thiếu Dương đương nhiên muốn kết hôn càng nhanh càng tốt, nhưng hôn lễ rất nhiều chuyện đều phải chuẩn bị, hắn không hy vọng đến lúc đó bởi vì quá vội vàng mà lưu lại cái gì tiếc nuối.
“Mùng 9 là trùng cửu, ngày rất tốt, trùng cửu vốn chính là người thân đoàn tụ, ngụ ý này cũng rất tốt.”
Diệp Thiếu Dương tự nhiên tỏ vẻ không có vấn đề.
Nhuế Lãnh Ngọc sau khi trả lời Nhất Cốc đại sự, lại hàn huyên một hồi, ngắt điện thoại, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sư phụ em ngày kia đến, giúp chúng ta chủ trì hôn lễ.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy chúng ta cần nhanh chóng đặt tiệc phát thiệp mời. Cho mọi người thời gian an bài.”
“Ngày đó là trùng cửu, đơn vị bình thường đều nghỉ.”