Vốn Tứ Bảo nghĩ đến lời mình nói đả kích đến hắn, kết quả Tiểu Mã đột nhiên hai mắt tỏa sáng nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm Tứ Bảo nói: “Hòa thượng cậu nói xem, tôi bám vào trên người cậu, mượn thân thể của cậu, đi quán net chơi một lúc thế nào?
“Đệch, quỷ nhập vào sẽ xui xẻo, không làm không làm!”
Tiểu Mã đã nhảy tới bắt hắn, Tứ Bảo phản kháng, hai người bắt đầu đánh nhau ở trong phòng.
“Cút mau, đừng ảnh hưởng tôi nói chính sự!”
Diệp Thiếu Dương một cước đem Tứ Bảo đá đi, Tiểu Mã bây giờ là hồn thể, đá không được, trực tiếp mắng cút qua một bên.
“Hai kẻ này, vừa đến nói chuyện chính sự liên ngắt lời!”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu trở tay che miệng cười.
Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô, trong lúc nhất thời có chút
ngây người. Tiểu Cửu phát hiện hắn nhìn mình, có chút xấu hổ, “Mấy người các anh thật thú vị nha, trước kia cũng là như thế này sao?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến trước kia, cũng có chút thổn thức, gật đầu nói: “Đúng vậy, còn có Quách sư huynh, ba người này quả thực chính là tổ ba người pha trò.”
Tứ Bảo và Tiểu Mã đánh quấn lấy nhau, nghe thấy lời này, hầu như là trăm miệng một lời phản bác: “Nói cứ như cậu không pha trò!”
Diệp Thiếu Dương sờ sờ cái mũi, nói với Tiểu Cửu: “Ai, hai ta tiếp tục. Vừa rồi nói đến đâu rồi?”
Bị Tứ Bảo và Tiểu Mã cắt ngang như vậy, suy nghĩ của Tiểu Cửu cũng bị quấy rầy, Tứ Bảo lại nhớ rõ ràng hơn so với bọn họ, nói: “Đông Hoàng Thái Nhất!”
Tiểu Cửu sửa sang lại suy nghĩ một phen, tiếp tục nói: “Tựa như Xiển giáo thờ phụng là Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng chúa tể trên thực tế, lại là Đông Nhạc đại đế, Tiệt giáo cũng tương tự, thờ phụng Thông Thiên giáo chủ, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất là yêu hoàng thật sự, là lãnh tụ của toàn bộ yêu tộc.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tỏ vẻ lý giải, tu hành vốn chính là một loại tín ngưỡng, là một loại lực lượng tinh thần hư vô mờ mịt, loại tín ngưỡng này có thể cho người ta lực lượng, về phần có phải chân thật tồn tại hay không… Ít nhất Diệp Thiếu Dương là không quá tin, lại càng không tin cái gì chư thiên thần phật, ba mươi ba tầng trời vẫn vận, tồn tại chân thật có thể chạm đến, cũng chỉ có âm ty, thần lớn nhất cũng chính là Phong Đô đại để.
“Vậy còn cô, vạn yêu chi vương không phải cô sao?”
“Tôi hẳn là xem như đại biểu Đông Hoàng ở nhân gian, tuy tối cho tới bây giờ chưa từng gặp Đông Hoàng, nhưng các đời hồ vương đều là truyền xuống như vậy, cũng chính là vì nguyên nhân này, yêu tinh còn lại mới sẽ thần phục Thanh Khâu Sơn.”
“Thật giống như ý tứ hoàng đế tuân theo mệnh trời nhỉ.” Mãi không lên tiếng Lâm Tam Sinh chen vào một câu.
Tiểu Cửu gật gật đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên tôi nói nhiều như vậy, không phải để anh lo lắng cái gì Đông Nhạc đại đế, mà là nói cho anh, Lê sơn cùng Chúng Các phái, Tinh Tú Hải vài cái tông phái như cây liền cành, cùng chung vinh nhục, cho nên anh muốn đối phó Lê sơn lão mẫu, nhất định phải có chừng mực, chọc giận toàn bộ Xiển giáo, đây là điều rất đáng sợ.”
Diệp Thiếu Dương như có chút đăm chiêu gật gật đầu.
“Chẳng qua.” Tiểu Cửu nhìn hắn, lại bỏ thêm một câu: “Anh làm cái gì, tôi đều ủng hộ anh, chẳng may bọn họ thật sự muốn như thế nào đối với anh, tôi cũng không tiếc dẫn các ngọn núi của Tiệt giáo chiến một trận với bọn ho!”
Diệp Thiếu Dương mím môi, hướng cô cười cười, quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh, nói: “Quân sự ngươi sao không nói một câu, người thấy chuyện này thế nào?
Lâm Tam Sinh nhíu chặt lông mày, nói: “Ta đang nghĩ, Đông Hoàng Thái Nhất sao có thể nhấc lên quan hệ với Xiển giáo.”
Diệp Thiếu Dương ngày ra một phen, chợt hiểu ý tứ của hắn, vỗ ót: “Đúng vậy! Ta nói sao nghe Đông Hoàng Thái Nhất quen thuộc như vậy, vẫn là người nói cho ta biết, Đông Hoàng Chung, ở trong chùa Lan Nhược!”
Tiểu Cửu thất thanh nói: “Đông Hoàng Chung ở chùa Lan Nhược!”
Lâm Tam Sinh nhìn nhìn cô, nói: “Cái này ta cũng không dám xác định, dù sao sự phụ ta là nói với ta như vậy.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe cũng tò mò, hỏi Tiểu Cửu: “Đông Hoàng Chung kia là cái quỷ gì?”
“Anh đừng nói lung tung, Đông Hoàng Chung là thành vật số một của yêu tộc, nghe nói có thần thông trấn áp tất cả tà vật, cụ thể tôi cũng không biết, bởi vì là pháp bảo trong truyền thuyết, cho tới bây giờ chưa có ai từng gặp.” Tiểu Cửu quay đầu nhìn Lâm Tam Sinh, “Sư phụ người sẽ không lầm, hắn sao có thể biết tung tích Đông Hoàng Chung, cái này ngay cả ta cũng không biết.”
Lâm Tam Sinh nói: “Sư phụ ta đã nói rõ là Đông Hoàng Chung, hẳn là sẽ không lầm.”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận câu chuyện nói: “Sư phụ của hắn là một trong các hóa thân của Trương Quả Lão, có được ký ức của Trương Quả Lão, rất có thể sẽ biết một số bí mật người bình thường không biết. Tôi chỉ là tò mò, Tinh Tú Hải không phải tông môn đạo gia sao, chùa Lan Nhược là một cái chùa miếu, chùa Lan Nhược sao sẽ ở Tinh Tú Hải?”
Tiểu Cửu nói: “Tôi từng nghe bọn A Tử nói với tôi, chùa Lan Nhược ở trên Tứ Đỉnh sơn, đã sớm là một tòa chùa miếu hoang phế, không có hòa thượng, bởi vì Tứ Đỉnh sơn phong thủy rất tốt, linh khí tràn đầy, sau mới bị Tinh Tú Hải chiếm.”
Đông Hoàng Chung. Lúc ban đầu Lâm Tam Sinh nói về cái này, Diệp Thiếu Dương cũng không quá để ý, hắn tuy từng nghe danh Đông Hoàng Thái Nhất, nhưng cũng không hiểu nhiều lắm, vừa nghe Tiểu Cửu nói một hồi như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi sinh ra sự tò mò mãnh liệt.
Pháp khí của Đông Hoàng Thái Nhất, có thể trấn áp tất cả tà vật… Nhỡ đâu bảo bối này thật sự thuộc về mình, Diệp Thiếu Dương thứ khát khao một phen, có chút kích động nho nhỏ.
Nói xong sự tình, Tiểu Cửu cũng muốn đi, dù sao bọn họ ở Lê sơn đại náo trận này, tránh không được sẽ nhấc lên một chút sóng gió, cô cũng cần chạy về chủ trì một số sự tình.
“Tất cả cẩn thận, có gì cần tôi làm, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Diệp Thiếu Dương đưa tay xoa xoa đầu cô, hai người đối diện một lát, Tiểu Cửu phá vỡ hư không lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Diệp Thiếu Dương đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn bóng đêm, trong lòng ít nhiều có chút thẫn thờ.
“Không xong!”
Diệp Thiếu Dương chợt vỗ ót một cái nhìn phong ấn trên cổ tay trái, đột nhiên nghĩ đến hàn huyên lâu như vậy, phong ấn này của mình còn chưa cởi bỏ. Vốn trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương đã nghĩ sẵn để cho Đạo Phong hoặc là Tiểu Cửu hỗ trợ xem gỡ bỏ phong ấn, kết quả sau khi trở về mọi người vẫn luôn nói chính sự,
mình cũng không làm phép, ngược lại hoàn toàn quên mất chuyện này, mà nay Đạo Phong và Tiểu Cửu đều đi rồi, Dương Cung Tử cũng đã đi, mình cũng không tiện lại đem bọn họ gọi về.
Chỉ đành hỏi Nhạc Hằng bọn họ có biện pháp nào không.
Vài người cùng nhau nghiên cứu một phen, sau đó Nhạc Hằng đem Chu Tước lực của mình rót vào trong cơ thể Diệp Thiếu Dương, sau đó Tứ Bảo dùng xá lợi tử làm phép, trong ngoài cùng nhau, cuối cùng phá tan phong ấn.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới Lê sơn lão mẫu nói trừ bà ta không có ai có thể cởi bỏ phong ấn này, lúc ấy đã cảm thấy tò mò, quả nhiên là lừa mình, Lê sơn lão mẫu chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ được người ta cứu đi, ở trên Lê sơn cũng không có ai giúp hắn gỡ bỏ phong ấn, bởi vậy cũng không cần lo lắng.
“Tiểu tử cậu luôn luôn lăn lộn ở đâu vậy, tôi cũng đã lâu chưa nhìn thấy cậu.” Người khác đều đi rồi, Diệp Thiếu Dương bắt đầu chú ý tới Nhạc Hằng, ngồi xuống ở bên cạnh hắn, nói.