Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1862: Thân Vương Charlton (3)

Đạo Phong không đáp, biểu cảm trên mặt cũng không có bất cứ biến hóa nào.

“Ngươi biết kết cục đắc tội vương tộc quỷ hút máu không?” Thanh âm Charlton thân vương càng lạnh thêm.

Khóe miệng Đạo Phong hiện lên một cái mỉm cười, tay trái nâng lên, kẹp một đóa hoa sen màu đen, hướng khuôn mặt Charlton thân vương đánh xuống.

Charlton thân vương há mồm phun ra một luồng ánh sáng màu máu, va chạm với hoa sen đen, một sóng xung kích gần như khủng bố lan tràn ra, loại dao động biến ảo này, người thường hoàn toàn không cảm thụ được, nhưng ở trong cảm thụ của pháp sư như đám Diệp Thiếu Dương, lại là giống như một cơn lốc thổi qua.

Diệp Thiếu Dương vội vàng làm phép bố trí kết giới, ngăn trở trước cơ thể. Chờ sóng xung kích này qua đi, tập trung lại nhìn tới, Charlton thân vương đang được một đám doi mau nâng, hướng xa xa bay đi chạy mất.

Đạo Phong lòng không đuổi theo, vung Đả Thần Tiên, hướng đầu của Charlton thân vương quật một roi.

“Giết chết hắn!” Diệp Thiếu Dương nhảy lên, hướng Đạo Phong hộ.

Charlton thân vương cũng ý thức được nguy hiểm, đột nhiên xoay người, hướng Đạo Phong vươn một tay, bên người dơi máu không đếm xuể ùa lên, tạo thành một đám tinh vân, chặn cho Charlton

thân vương một đòn này. Phành một tiếng nổ vang, toàn bộ dơi máu ở trong nháy mắt bị chấn động vỡ nát, máu thịt giống như hơi nước xoay tròn ở không trung. Lông chim bay tán loạn, rào rào rơi xuống.

Bóng người Charlton thân vương đã bỏ chạy phương xa.

Đạo Phong liếc một cái, chưa đi qua đuổi theo, mà là từ trong tay áo lấy ra Huyết Hải Vạn Ma Phiên, đem máu thịt hồn lực của đám doi mau thu hết vào.

Đạo Phong nhẹ nhàng đứng, bộ dạng này nhìn qua tràn ngập tà tính, tựa như một vị ma thần đứng ở giữa không

trung.

Diệp Thiếu Dương và Lâm Tam Sinh đối với một màn này là thấy quái lạ mà không quái lạ nữa, nhưng đám người Eva lại chấn động không thôi, kinh ngạc nhìn một màn này.

Charlton thân vương bay mãi đến mái nhà một tòa nhà lớn ngoài trăm mét, đáp trên mặt đất, quỳ một gối xuống đất.

Ở bên cạnh cao ốc, một nam tử thanh niên mặc đồ tây màu trắng đứng, trong lòng ôm một con mèo, chính là Tử Linh Miếu lúc trước bị Eva giết chết, giờ phút này cuộn mình ở trong lòng nam tử, nhìn tòa nhà nhỏ bên kia, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng ô ô.

Nam tử nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen, ánh mắt tập trung Đạo Phong, nói: “Hắn không phải pháp sư.”

Charlton thân vương nửa quỳ ở trên mặt đất, quanh thân hiện lên hắc quang, không ngừng chữa trị làn da vỡ nát, lẩm bẩm: “Không phải pháp sư, lại là kẻ địch của chúng ta.”

“Chưa chắc. Người kiêu ngạo như vậy, không có khả năng bán mạng vì Catherine, càng không thể luôn bảo vệ ở bên cạnh cô ta.”

Charlton thân vương nghe thấy lời này, như hiểu ra. “Một pháp sư khác, giết vài vị lĩnh chủ cùng rất nhiều nội bộc của chúng ta, cũng không thể xem nhẹ.”

Nam tử khẽ gật đầu, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Kẻ địch của vương tộc quỷ hút máu, không có kết cục tốt, một lần sau, ta tự mình giết hắn.”

Nói xong xoay người hướng đối diện tòa nhà bước đi, Charlton thân vương oán hận nhìn Đạo Phong một cái, sau đó đuổi theo.

Đạo Phong thu hồi Huyết Hải Vạn Ma Phiên, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới, tiến vào phòng.

Đám người Eva kìm lòng không được lui lại mấy bước

Đạo Phong cũng không nhìn người khác, trực tiếp hỏi Diệp Thiếu Dương: “Như thế nào sẽ biến thành như vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Một lời khó nói hết.”

Đạo Phong cũng không hỏi nhiều, nói: “Người điều tức một phen, đi Thanh Minh giới đi.”

“Hôm nay không được, ta phải xử lý hậu quả, ngày mai nói sau.”

“Vậy ta ngày mai lại đến.” Đạo Phong cũng chưa kiên trì, xoay người lại bay ra ngoài, Diêu Mộng Khiết ý đồ gọi hắn, Đạo Phong trong nháy mắt đã không thấy nữa.

Diệp Thiếu Dương dùng sức phun ra một hơi, nói với Diệu Mộng Khiết: “Vô dụng, hắn là không có khả năng làm bảo tiêu cho cô.”

Ánh mắt Diêu Mộng Khiết lóe lên, cắn môi nói: “Có cái gì có thể đả động hắn?”

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, cái này cũng chính là gặp đúng lúc, Đạo Phong mới sẽ ra tay, hắn vĩnh viễn không có khả năng bán mạng cho bất luận kẻ nào, cho dù mình bảo hắn lưu lại cũng không có khả năng.

Lâm Tam Sinh nói: “Thiếu Dương, gọi điện thoại cho Tạ cảnh quan, xử lý hậu quả.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tinh thần, bên ngoài nơi đây nhiều thi thể như vậy… Quả thật là cần xử lý hậu quả, bằng không sáng mai bị hàng xóm chung quanh nhìn thấy, còn tưởng đã xảy ra đại án gì kinh thiên, đến lúc đó còn muốn che giấu cũng không nhất định che giấu được.

Lập tức móc di động, gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, bảo cô lập tức dẫn người tới. Tạ Vũ Tình đơn giản hỏi tình huống một phen, tỏ vẻ lập tức chạy tới.

Buông di động, Diệp Thiếu Dương nhíu mày thở dài: “Thật không biết nhiều thi thể quỷ hút máu như vậy, phải xử lý như thế nào mới tốt.” Thi thể quá nhiều, nhắm chừng Tạ Vũ Tình bên kia cũng không quá dễ hoàn toàn coi là sự kiện linh dị mà xử lý.

Eva nghe hắn nói như vậy, trả lời: “Thi thể quỷ hút máu, là không cần phải quản.”

“Sao không cần phải quản, bề ngoài đều giống với con người.”

“Diệp tiên sinh, anh xem xem ngoài cửa sổ.” Eva vẻ mặt thần bí nói.

Diệp Thiếu Dương hồ nghi thò đầu nhìn lại, nhất thời liền ngẩn ra:

Dưới lầu lúc trước thi thể quỷ hút máu chồng chất như núi, tất cả đều không thấy nữa.

Tan hết rồi?

Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, trên mặt đất tựa như nhảy lên một ít bóng đen rất nhỏ, có nhiều tới mấy chục, không khỏi hỏi: “Những thứ đó là cái gì?”

Eva nói: “Trong phòng cũng có, xem dưới chân anh.”

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, bên chân mình quả nhiên cũng có mấy con, lại là những con cóc, nhìn kỹ, u cục trên người đều là màu đỏ, cái đầu rất lớn, ở góc tường nhảy qua nhảy lại.

Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến cái gì, giật mình hỏi Eva: “Chẳng lẽ là..”

“Những con cóc này, là quỷ hút máu sau khi chết biến hóa.”

Nhìn Diệp Thiếu Dương vẻ mặt mờ mịt cùng chấn động, Eva tiếp tục giải thích: “Đây là Thượng Đế nguyền rủa đối với quỷ hút máu, quỷ hút máu sau khi chết, ở trong vòng nửa giờ, sẽ biến thành cóc, đời đời kiếp kiếp đều là cóc.”

“Đời đời kiếp kiếp..” Diệp Thiếu Dương nhíu mày, lẩm bẩm, “Không vào luân hồi sao?”

“Diệp tiên sinh, ở tây phương chúng tôi có câu, Thượng Đế về Thượng Đế, chân chủ về chân chủ, cho dù là quỷ hút máu, cũng từng là con dân của Thượng Đế, Thượng Đế có tư cách tiến hành phán xử đối với bọn họ.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, quả thực cũng là như thế, chúa tể mỗi một tôn giáo, tựa như quốc gia nhân gian, có thể chế cùng luật pháp khác nhau, phân công quản lý con dân của mình, người Hoa Hạ quốc nếu ở nước ngoài phạm tội, cũng phải chịu luật pháp quốc gia khác chế tài, nhưng bình thường nếu chưa đổi quốc tịch, cuối cùng vẫn sẽ đưa đi nơi gốc gác chịu phạt.

Giống như đám quỷ hút máu, cho dù ở Hoa Hạ quốc tử vong, hồn phách hoặc nguyên thần của kẻ đó vẫn sẽ tiếp nhận lực lượng tôn giáo tây phương đến xử trí, cho dù tránh được, bị âm ty bắt được, như loại này cũng vẫn sẽ bị đưa hướng nguyên quán…

Nhắc tới cái này, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới lịch sử âm ty Hoa Hạ, tục truyền nói, tự Hồng Quân lão tổ bắt đầu, âm ty lúc ban đầu cũng như nhân gian lúc ban đầu xã hội thị tộc, chỉ có luân hồi đại đạo, chưa có thể chế kiện toàn, về sau Tam Thanh lập giáo, Tử Vi Thiên Để hóa thân Minh Đế, cũng chính là Phong Đô đại đế, suất lĩnh nhân giáo cai quản âm ty, thẳng đến về sau Phật giáo vào ở Hoa Hạ, cũng thành lập một chỗ tương tự tiểu triều đình, địa vị ngang nhau với âm ty, đều tự tiếp dẫn tín đồ.