Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1852: Kịch Chiến (2)

Thân thể hai người cũng dính sát vào nhau, Diệp Thiếu Dương ngay cả mùi sữa tắm trên người cô cũng có thể ngửi được, đành phải quay đầu đi chỗ khác.

Diêu Mộng Khiết cũng phản ứng lại, mặt đỏ tại hồng lui lại mấy bước, cúi đầu không dám nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: “À thì, quên hỏi, cô vừa rồi vì sao lớn tiếng hô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi…” Nhắc tới cái này, Diêu Mộng Khiết từ trong xấu hổ giải thoát, hướng bên trên kéo kéo khăn tắm, đem thân thể bao bọc kỹ lưỡng, quay đầu nhìn cửa sổ duy nhất của phòng nói: “Tôi vừa rồi lúc tắm rửa, hình như nhìn thấy ngoài cửa sổ có cái bóng lướt qua, vốn tôi bình thường đã thấp thỏm lo âu, cho nên đành phải lớn tiếng gọi anh, nhưng sau đó hình như không có việc gì.”

Diệp Thiếu Dương đi đến trước cửa sổ, đánh giá một cái, thủy tinh là loại bề mặt ráp, bên trên còn có vằn nước, hai mặt hầu như đều là không nhìn thấy nhau, nhưng nếu gần sát thủy tinh mà nói, vẫn có thể nhìn thấy một ít cái bóng.

“Hẳn là không có việc gì, nếu thực có tà vật tới gần, Huyết Tinh Phù không thể không cảm giác được.”

Diệu Mộng Khiết nghe xong lời này, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ, cảm giác không quá dám nhìn hắn.

“À, linh phù của nh… Đã bị bóc rồi.” Bóc rồi? Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, đi đến phía trước cửa sổ, từ trên nhìn xuống dưới, quả nhiên chỉ nhìn thấy phù văn Eva vẽ xuống, lại không tìm được Huyết Tinh Phù của mình. “Cô bóc bùa của tôi làm gì?”

Diêu Mộng Khiết ngập ngừng nói: “Không phải tôi, là Eva bóc… Xin lỗi nha Thiếu Dương ca, chuyện này tôi chưa nói cho anh, là sợ anh tức giận.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời: “Tức giận là việc nhỏ thôi, nhỡ đâu thực có tà vật xâm nhập, chút chuẩn bị này của tôi cũng không có, sẽ có chuyện lớn! Thôi, tôi lại đi về mấy tấm.”

Diêu Mộng Khiết nói: “Vừa lúc anh đi đi, tôi cần mặc quần áo.”

Diệp Thiếu Dương đẩy cửa đi ra ngoài, vừa sải bước, lập tức đứng lại.

Diêu Mộng Khiết tiến lên đóng cửa, thấy hắn chặn ở cửa, đẩy hắn một cái nói: “Anh đi đi, tôi cần đóng cửa mặclquần áo.”

Thấy Diệp Thiếu Dương không nhúc nhích, Diêu Mộng Khiết thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua, nhất thời cũng ngẩn người. “Eva…”

Eva đúng ngay đối diện, vẻ mặt âm trầm nhìn Diệp Thiếu Dương, thấy cô lộ mặt, lập tức đánh giá cao thấp một cái.

Diêu Mộng Khiết vội vàng hướng lên trên xách xách khăn tắm, lắc đầu nói: “Eva, không phải bộ dáng kia mà cô

nghĩ.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, chất vấn Eva: “Cô vì sao đem Huyết Tinh Phù của tôi xé đi?”

Eva lạnh lùng nói: “Tôi không tin đông phương pháp sư, càng không tin kẻ dụng tâm kín đáo.”

Dung tâm kín đáo. Diệp Thiếu Dương cạn lời, ngược lại cũng lười giải thích với cô ta, nói: “Tùy cô đi, dù sao cô tránh ra chút, tôi cần trở về phòng.”

Eva đúng bất động, ngược lại từ trong tay áo nâng ra thủy tinh cầu, giơ lên ở trước mặt Diệp Thiếu Dương.

Đánh một trận?

Một5ngọn lửa vô danh từ trong cơ thể Diệp Thiếu Dương bốc lên. Hắn vốn là không thèm so đấu với người như vậy, nhưng mình từ ngày đầu tiên tới đây, đã bị vu nữ trước mặt này làm khó, các loại khinh bỉ cộng thêm miệt thị, còn liên tiếp muốn tìm mình so đấu, lúc này nhìn thấy cô ta đem thủy tinh cầu lấy ra, ngăn trở đường đi, thật sự cũng có chút không kiềm chế được.

“Cô thật muốn đánh?” Diệp Thiếu Dương nhìn cô ta, thản nhiên nói.

Eva tay nâng thủy tinh cầu, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Lấy ra thực lực của anh đi, đông phương pháp sư.”

mình đại biểu, Diệp Thiếu Dương cũng quyết định phải cho cô chịu

Chỉ hướng một cái “Đông phương pháp sư thiệt nho nhỏ, lập tức hướng cô vẫy vẫy tay.

Eva nhìn hai tay trống trơn của hắn, nói: “Thần khí của anh đâu?”

Thần khí? Diệp Thiếu Dương sửng sốtâmột phen mới hiểu, cười cười nói: “Chúng tôi bên này gọi pháp khí, có cầm hay không cũng giống nhau.”

Diêu Mộng Khiết đứng ở trong phòng tắm, rất là chờ mong nhìn hai người trước mặt, nói: “Thiếu Dương ca, anh vẫn là cẩn thận một chút, Eva sẽ không nương tay.”

Diệp Thiếu Dương từ trong đai lưng lấy ra ba tấm linh phù, kẹp ở giữa kẽ ngón tay, hướng Eva cười cười.

Eva tuy không quá hiểu biết pháp thuật đông phương, nhưng cũng biết linh phụ không phải thủ đoạn mạnh nhất của đạo sĩ, vì thế thu hồi thủy tinh cầu, từ trong tay áo lấy ra một cây ma trường.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, toàn thân ma trường tối đen, phía trên khúc chiết như dây leo, đỉnh chóp khảm một viên đá quý màu xanh lục, lóe ánh sáng tối màu.

Nháy mắt Diệp Thiếu Dương nhìn thấy ma trường, nhất thời có chút hỗn độn, nghĩộtới Harry Porter, nhưng nghĩ lại, trong ( Harry Porter 2 nguyên tố loại ma trường, hẳn là tham khảo giới pháp thuật, nói cách khác tây phương, là có người dùng ma trường trước, mới có mô phỏng trong phim.

Diệp Thiếu Dương đang nghĩ lung tung những thứ này, Eva đột nhiên dùng ma trường ở không trung vẽ vài cái, trong miệng lẩm bẩm, nơi ma trường xẹt qua, để lại một luồng năng lượng dao động màu vàng.

Ừm? Sao lại không giống với trong phim?

Không đợi Diệp Thiếu Dương hiểu chuyện là thế nào, năng lượng dao động đã hội tụ thành hình dạng một cái phù văn, hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương vội vàng niệm chú, đánh ra một tấm linh phù, hai luồng linh lực va chạm với nhau, bộc phát ra một luồng dao động mãnh liệt.

Diệp Thiếu Dương nhìn sắc mặt Eva, không có một tia dao động, hiển nhiên chiêu vừa rồi, đối với5cô mà nói cũng chỉ là tiểu thí ngưu đao. Đối với thực lực của cô, Diệp Thiếu Dương cũng có phán đoán bước đầu, cũng đã đấu võ rồi, Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí nữa, đem hai tấm linh phụ khác cũng niệm chú đánh ra.

Eva dùng ma trường làm phép, tập kết linh khí ngăn cản. Linh phụ va chạm ở trên kết giới ma trượng hình thành, đột nhiên nổ tung thành một mảng lửa, phát nổ ở trước mặt Eva. Eva vừa làm phép đem tia lửa xua tan, Diệp Thiếu Dương đã lao tới, một tay kết ấn, hướng chỗ mi tâm Eva điểm đến.

Hai tấm Phi Hỏa Phù kia, vốn là thủ đoạn đấu pháp của Diệp Thiếu Dương, không vì đả thương địch thủ, chỉ vì mê hoặc tầm mắt đối phương, sau đó nhanh chóng ra tay, cường địch tiên cơ.

Eva đối mặt thủ ấn của Diệp Thiếu Dương, lui một bước, ma trượng4quét ngang, lại bố trí một kết giới linh lực, đem thủ ẩn hóa đi.

Diệp Thiếu Dương lại lần nữa kết ấn, ép người lên, một hơi đánh ra mười mấy chiếu pháp ấn, đều bị Eva hóa giải, nhưng Eva cũng bị ép đến cuối hành lang, lưng tựa cửa sổ, chợt nghiến răng, trong miệng phát ra một chuỗi từ ngữ kỳ quái, hai tay nắm ma trường, vẽ vòng trước người, trong lục bảo thạch định ma trượng, u quang chợt lóe, bộc phát ra mấy chục luồng hào quang linh lực tạo thành, che kín quanh thân mình, Diệp Thiếu Dương đánh thủ ấn lên, giống như đánh vào trên một tấm gương vô hình, hoàn toàn tan mất lực lượng.

Hơn nữa, khi Diệp Thiếu Dương muốn đem tay rút về, mới phát hiện bàn tay mình bị hút chặt, ngược lại cũng không sợ, đem cương khí rót vào bàn tay, phun ra ngoài, muốn mượn luồng lực phản chấn này đem kết giới chấn vỡ, kết quả cương khí đánh ra, giống như đá chìm biển lớn, ngay cả một chút ứng có phản ứng cũng chưa có.

Tại sao có thể như vậy!

Diệp Thiếu Dương kinh hãi, lúc này Eva đã ra tay, cũng không biết niệm chú ngữ gì, phía cuối ma trường trong tay đột nhiên sinh trưởng, hóa thành mấy sợi dây leo, cuốn lấy tay phải Diệp Thiếu Dương.