Diệp Thiếu Dương nói: “Hỗ trợ cái gì?”
Diệu Mộng Khiết chần chờ một chút, nói: “Diệp tiên sinh, tôi nói thật đi. Tôi lần này đến Hoa quốc, là vì tị nạn mà đến, có người đang đuổi giết tôi, tôi muốn tìm một người thích hợp bảo hộ tôi, anh là nhân tuyển tốt nhất.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, một lúc lâu không nói ra lời, nhún vai cười nói: “Đừng nói giỡn, tôi tuy không biết cô là làm gì, nhưng cô khẳng định rất có tiền, cô muốn tìm dạng bảo tiêu nào mà tìm không được, cần gì tới tìm tôi.”
Diệu Mộng Khiết nói: “Diệp tiên sinh, nếu đối phương là người thường, tôi cần gì phải tới Hoa quốc tị nạn?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Đối phương là pháp sư?”
“Tôi không biết là pháp sư hay là cái gì, tóm lại là một lực lượng rất tà ác, trang viên tôi ở Pháp quốc bị tập kích, tôi có mấy bảo tiêu đều đã chết, tình huống rất thê thảm, cũng rất quỷ dị… Tôi tìm thông linh sự xem, nói là bị ác linh công kích mà chết…”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Cô làm sao biết là nhằm vào cô?”
Diều Mộng Khiết nói: “Tôi đương nhiên biết, nhưng tôi có bí ẩn khó nói, không thể nói rõ. Tóm lại, anh chỉ cần cam đoan tôi an toàn một tháng là được… Diệp tiên sinh, tôi rất nghiêm túc thỉnh cầu anh hỗ trợ, tôi biết anh là cao nhân, sẽ không bị tiền tài đả động…”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười, nói: “Vậy cô thật đúng là nhầm rồi, pháp sư chúng tôi hành tẩu giang hồ, không có tiền sao được, lại nói pháp dược các thứ cũng cần tiền.”
Diêu Mộng Khiết bưng ly rượu, cụng ly với hắn một cái, cười nói: “Như vậy thì dễ xử lý rồi. Diệp tiên sinh, tuy chúng ta là quan hệ bạn bè, nhưng tôi không thể để anh hỗ trợ không công, huống chi chuyện này là có nguy hiểm, anh đưa ra cái giá là được.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “À, tạm thời đừng nói chuyện tiền, cô bảo tôi bảo vệ cô, cô dù sao cũng phải để tôi biết đối phương là ai, có thù gì với cô, ít nhất biết người biết ta đúng không.”
Diêu Mộng Khiết cắn môi, nói: “Chuyện này liên lụy tới bí sử gia tộc của tôi, thứ lỗi tôi thật sự không thể nói, có nguy hiểm là tôi. Nếu thật sự có thể, tôi tuyệt đối sẽ không giấu diếm đối với anh.”
Gia tộc bí sử… Diệp Thiếu Dương đối với bốn chữ này hoàn toàn không có khái niệm, nhưng cô ấy đã nói như vậy, mình cũng không tiện hỏi tiếp nữa, nghĩ nghĩ nói: “Vậy một vấn đề khác cô ít nhất phải nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là người thế nào, đã là bạn, chút tín nhiệm này hẳn là có chứ?”
Diêu Mộng Khiết do dự một phen, nói: “Tôi xuất thân ở một gia đình quý tộc Pháp quốc, là người truyền thừa duy nhất của gia tộc. Gia tộc của tôi, từng chấp chính Pháp quốc, vương triều Bourbon anh nhất định biết.”
“À, tôi thật sự không biết.” Diệp Thiếu Dương rất xấu hổ gãi gãi đầu, “Tôi đối với lịch sử Hoa quốc của tôi cũng không quá hiểu biết, càng đừng nói ngoại quốc, cô vẫn là nói rõ ràng chút.”
Diêu Mộng Khiết nói: “Vậy thì không nói lịch sử với anh nữa, tôi là hậu nhân vương thất, nhưng gia tộc chúng tôi đã sớm không cầm quyền, nhưng ở rất nhiều nơi của châu Âu, vẫn có rất nhiều sản nghiệp cùng trang viên.”
“Dù sao rất có tiền đúng không?”
Diêu Mộng Khiết mỉm cười, “Diệp tiên sinh, tiền với tôi mà nói, thật sự không có ý nghĩa gì, nếu gia tộc chúng tôi còn đang chấp chính, tôi bây giờ chính là công chúa Pháp quốc.”
Công chúa… Từ hình tượng nhất này, sinh động thuyết minh thân phận địa vị của cô. Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy, hồi lâu nói không ra lời.
Diêu Mộng Khiết nâng ly rượu, hướng Diệp Thiếu Dương mím mím môi, “Cho nên, Diệp tiên sinh, anh nói cái giá đi.”
Diệp Thiếu Dương do dự hồi lâu, thật sự xấu hổ mở miệng, cuối cùng nhún vai nói: “Tiền phương diện này, thật ra không có yêu cầu gì, không thể lấy nhiều của cô. Nhưng tôi ngày mai cần xuất phát đi Hạ Môn, không biết khi nào trở về, cô có thể chờ không?”
Diêu Mộng Khiết trầm ngâm nói: “Tôi tạm thời hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng cũng không dám xác định, hay là tôi theo anh đi, anh đi đâu tôi đi đó.”
“Đi theo tôi…” Diệp Thiếu Dương trở nên do dự.
“Yên tâm đi, Diệp tiên sinh, trừ phi tôi gặp được nguy hiểm, bình thường anh có thể coi như tôi không tồn tại, tôi sẽ không làm phiền anh.”
Nói đến nước này rồi, Diệp Thiếu Dương thật sự có chút xấu hổ từ chối, nghĩ nghĩ nói: “Cô tìm tôi, chuyện này, Tiểu Như có biết hay không?”
“Cô ấy đương nhiên biết, tôi sao có khả năng sẽ đi giấu cô ấy chứ, cô ấy hôm nay thật sự là bận, bảo tôi tự mình tới tìm anh trước, nếu anh không đáp ứng, bản thân cô ấy lại đến nói với anh. Một lần đó an bài chúng ta gặp mặt, chính là muốn để tôi cho anh một cái ấn tượng tốt.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy cạn lời. “Đã là Tiểu Như bảo cô đến, vậy cũng không có gì phải nói, tùy tiện cô đi.” Đừng nói người ta vẫn là trả tiền, cho dù là không trả tiền hỗ trợ miễn phí, chỉ cần Chu Tĩnh Như nói, mình cũng chỉ có thể làm theo.
Ở dưới yêu cầu của Diêu Mộng Khiết, Diệp Thiếu Dương đem tin tức chuyến bay của mình gửi cho cô, Diêu Mộng Khiết qua tay gửi cho quản gia, bảo hỗ trợ đặt thêm một vé.
Cơm nước xong đi ra, quản gia của Diêu Mộng Khiết đã lái xe chờ, là một chiếc xe hơi màu đen, Diệp Thiếu Dương cũng không biết biểu tượng xe, dù sao nhìn rất khiêm tốn, nhưng tuyệt đối là xe tốt.
Diêu Mộng Khiết mời Diệp Thiếu Dương lên xe, do quản gia lái xe đưa hắn về nhà. Sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương lập tức gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như chứng thực một phen, thuận tiện hỏi Diêu Mộng Khiết nhiều tình huống hơn nữa.
Chu Tĩnh Như thật ra quen biết với Diêu Mộng Khiết cũng không phải quá lâu, đối với tình huống của cô biết đến cũng không quá nhiều, nhưng cô lại lần nữa nói cho Diệp Thiếu Dương, Diêu Mộng Khiết là một người có thể tín nhiệm, hy vọng Diệp Thiếu Dương có thể giúp cô.
Diệp Thiếu Dương nghe giọng điệu khẩn cầu của cô, bản thân ngược lại có chút xấu hổ, cam đoan mãi với cô, khẳng định bảo hộ Diêu Mộng Khiết chu toàn.
Hàn huyên với cô một hồi, cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, tốt xấu phải báo bị một phen, miễn cho xuống máy bay, bị cô ấy phát hiện mình đi chung với một mỹ nữ, thật sự có chút không ổn.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong hắn báo cáo, cười lạnh hai tiếng, nói: “Diệp Thiếu Dương anh rất giỏi nha, ngay cả công chúa vương triều Bourbon cũng tới tìm anh hỗ trợ.”
“Cái này… Là tự cô ấy nói.”
“Cô ấy nói anh tin à, cái gì vương tộc Pháp quốc, anh cảm thấy có thể sao?”
Bị cô nói như vậy, Diệp Thiếu Dương quả thật bắt đầu có chút hoài nghi, mình sao lại vận khí tốt như vậy, gặp phải một công chúa?
“Nhưng, cô ấy cũng không đến mức gạt anh chứ, cô ấy có phải công chúa hay không, cùng chuyện cô ấy tìm anh hỗ trợ quan hệ không lớn nhỉ, anh lại không có ý gì với cô ấy.”
“Ai biết, cô ấy xinh đẹp không?”
“Cái này…” Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy khó xử, “Quả thật rất xinh đẹp, nhưng không quan hệ với anh mà.”
Nhuế Lãnh Ngọc hừ hai tiếng, tuy mình thực không có nghĩ gì, nhưng nghe thấy cô hừ, trong lòng vẫn có chút chột dạ, vừa muốn giải thích, Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Tùy tiện anh đi. Đã là Tĩnh Như giới thiệu, anh như thế nào cũng phải hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Anh biết em hiểu lòng người nhất mà.”
“Hừ. Nhưng Thiếu Dương, cô ấy nói anh bảo vệ cô ấy, rốt cuộc là loại người nào muốn đối phó cô ấy, hoặc nói là tà vật gì, anh nhất định phải làm rõ.”