“Được, đến lúc đó anh đi cùng với em.”
Nhuế Lãnh Ngọc liếc xéo nói: “Em biết mà, anh không hy vọng em và Hồ Vượng cùng một chỗ.”
“Nào có, hắn không phải đi xử lý sự kiện linh dị sao, nhỡ đâu hắn không xử lý được, anh tên em rể này vừa lúc đi cứu.”
Sau khi đến sân bay, Nhuế Lãnh Ngọc ở bên hắn cùng nhau chờ máy bay, đợi tới lúc vào soát vé, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Anh lần này trở về, em có cái gì muốn dặn không.”
Nhuế Lãnh Ngọc nghĩ nghĩ nói: “Kiếm tiền cho tốt.”
Sau đó cười nói, “Đừng tưởng anh dỗ sư phụ em vui vẻ, tương lai không cần lễ hỏi nữa.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nở hoa, liên tục gật đầu.
“Còn có…” Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc, nói: “Anh với các mỹ nữ này môn nhân này cái gì đó của anh, chỉ cần không đẩy ngã… Đây là điểm mấu chốt của em. Anh nhớ kỹ, em nếu không chết, người khác chung quy là phi.”
Diệp Thiếu Dương há hốc mồm, muốn nói cái gì, lúc này đã đến lượt hắn đi vào, Nhuế Lãnh Ngọc đẩy hắn một cái, sau đó hướng hắn khoát tay áo.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm xúc phức tạp.
Một giờ rưỡi sau, Diệp Thiếu Dương trở lại Thạch Thành. Trên đường về nhà tính toán mình lâu như thế không về nhà, trở về thu thập hẳn hoi một phen, chăn cái gì nên phơi nắng, nước sạch cũng quá lâu rồi, đổi một thùng…
Kết quả về trong nhà, mở cửa nhìn qua, nhất thời trợn tròn mắt, lão Quách chân trần nằm ở trên sô pha, đang xem TV, trên bàn trà bày đầy các loại đồ ăn vặt, đồ nướng, khói bụi tàn thuốc, chai rượu, hỗn loạn không đành lòng nhìn.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một lúc lâu, vừa muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện trong TV truyền ra thanh âm không đúng, nhã miệt điệp (やめて- yamete – dừng lại) cái gì, quay đầu nhìn màn hình, quả thực không đành lòng nhìn thẳng…
Lão Quách vội vàng nhảy lên, chạm đến điều khiển từ xa, đem TV tắt đi, hướng Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc nói: “Sao đệ nhanh như vậy đã trở lại, ta cho rằng phải nửa đêm.”
“Cho nên huynh liền đem chỗ của đệ biến thành bộ dạng này, ôi đệch, còn xem phim Nhật!” Lại nhìn trên mặt đất, tràn đầy một tầng bụi, Diệp Thiếu Dương thật sự là hối hận trước khi đi để lại chìa khóa cho hắn.
“Nhàm chán mà, giết thời gian mà thôi, hắc hắc, đệ không phải bảo ta trông nhà cho đệ sao, không phải vì cái này ta còn không tới đâu, xa xôi như vậy.”
“Huynh chăm sóc tốt quá!” Diệp Thiếu Dương thật sự là hết chỗ nói rồi. “Cái khác đệ cũng nhịn, huynh thế mà lại xem phim Nhật!”
Lão Quách cũng có chút xấu hổ, gãi đầu nói: “Đệ đây không phải cao thanh TV sao, màn hình to, ở nhà tẩu tử của đệ cũng không để cho ta xem cái này.”
“Đại ca, chỗ đệ thờ tượng Tam Thanh đó, từng khai quang, chính huynh muốn chết đừng hại đệ nha!”
Lão Quách vung tay lên, “Yên tâm, sư huynh của đệ chút chừng mực đó còn không có sao, ta cũng dùng vải đỏ đem tượng thần che khuất rồi.”
“Đệ hết chỗ nói rồi, đệ phải ăn miếng thịt thủ hoãn lại một chút.” Diệp Thiếu Dương nói xong hướng trong bát trên bàn trà nắm mấy miếng thịt thủ nhét vào mồm, lão Quách muốn ngăn trở đã không kịp.
Diệp Thiếu Dương ăn mấy miếng, đột nhiên dừng lại, hai tròng mắt trợn cực to, tơ máu cũng đã hiện ra, ‘Ọe’ một cái đem thịt nhổ ra, giống như chó há hốc mồm thở, mắng: “Huynh con mẹ nó mua là đồ thối sao.”
“Không phải, đây là hôm trước mua, ai da, ta quên thu dọn!”
Hai mắt Diệp Thiếu Dương đều là lệ, thấy trên bàn có một chai bia mở ra, muốn uống một ngụm súc súc miệng, kết quả vừa vào trong mồm cũng là vị chua.
“Đây là hôm kia…”
Diệp Thiếu Dương chạy như điên vào WC, nôn một lúc lâu, đánh răng hai lần, sau khi đi ra nhìn thấy đồ nướng trên bàn trà, nhất thời lại có chút buồn nôn, giao trách nhiệm lão Quách lập tức trong vòng ba giây đem những món đồ thối ném đi.
Lão Quách tự biết đuối lý, một mình đi xử lý, sau khi xong đem quần áo mặc vào, gọi Diệp Thiếu Dương ra ngoài.
“Sẽ không là hiện tại phải đi làm việc chứ?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói.
“Sao có thể, đi liên hoan, mọi người đều ở khách sạn chờ, quy củ cũ, tẩy trần cho đệ.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, mọi người ở trong wechat ai cũng không nói, không ngờ đều an bài cả rồi.
Ngồi xe Phổ Tang nát của lão Quách, tới một khách sạn lớn kim bích huy hoàng, vừa xuống xe đã bị quản lý xe ngăn cản, cứ nói lão Quách thị vận chuyển buôn bán phi pháp. Lý do của quản lý cũng rất đơn giản: lái loại xe Phổ Tang nát gần như báo hỏng này, không có khả năng là tới đây ăn cơm.
Đối mặt lão Quách giải thích, quản lý đem Diệp Thiếu Dương gọi vào một bên, hỏi hắn tên họ lão Quách.
Diệp Thiếu Dương nhất thời thật đúng là không nhớ ra lão Quách tên là gì.
“Quách… Quách cái gì nhỉ, ồ đúng rồi, Quách Tiến!”
Quản lý vừa nghe liền cười lên, “Thế này còn Quách Tĩnh, tôi còn là Dương Quá đó.”
Lão Quách nghe thấy, nói: “Được, tôi với cha cậu là bái anh em kết nghĩa, cậu phải gọi tôi Quách bá bá.”
Quản lý thu giấy lái xe của hắn nhìn qua, thật đúng là tên Quách Tiến, nhất thời cũng là có chút ngẩn ra, lại hỏi Diệp Thiếu Dương càng nhiều tình huống hơn về lão Quách, thẳng đến khi đều đúng, không có cách nào cả đành phải thả người.
“Sao quản lý vận tải cũng chạy tới khách sạn tra xe.” Lúc đi vào trong khách sạn, Diệp Thiếu Dương rất buồn bực hỏi.
“Sắp mười một giờ rồi, gần đây tra xe nghiêm, ta một ngày cũng bị tra tám lần.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ai bảo sư huynh lái cái xe báo hỏng tới, huynh vẫn là mau đổi cái xe đi.”
Lão Quách nói: “Ừm, cái xe này cũng quả thật không thể lái nữa, ta trở về bán, thêm mấy ngàn tệ, đổi cái nhị thủ áo thác (Suzuki) đi.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa quỳ xuống ngay tại chỗ.
Trong ghế lô các em gái đều đã có mặt, Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, Trương Tiểu Nhị ba người đang đánh bài, Diệp Tiểu Manh ở bên cạnh chầu rìa, giúp Trương Tiểu Nhị ra chủ ý.
Thấy Diệp Thiếu Dương vào cửa, Chu Tĩnh Như thấy đầu tiên, mắt sáng ngời, đứng dậy muốn chào hỏi, kết quả bị Tạ Vũ Tình ấn trở về, nói: “Em sắp thua rồi, mau ra bài!”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Mọi người đánh cái gì thế, kịch liệt như vậy.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Ai thua đêm nay ngủ với sư phụ.”
Diệp Thiếu Dương cười khóc.
Lão Quách tiến lên nói: “Thua bồi Thiếu Dương, thắng đêm nay hầu tôi.”
Kết quả Trương Tiểu Nhị trực tiếp một cú “Lý Tam Cước” đá qua, đem lão Quách đạp ngã.
“Không đánh nữa, ăn cơm ăn cơm.” Chu Tĩnh Như buông bài, tiến lên chào hỏi Diệp Thiếu Dương. “Thiếu Dương ca, lần này qua bên kia có khỏe không, sự tình xong xuôi rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Đoàn người an vị, phân phó đưa đồ ăn lên. Diệp Thiếu Dương nghe thấy cửa buồng vệ sinh mở ra, quay đầu nhìn thoáng qua, có em gái từ bên trong đi ra, một mỹ nữ tóc vàng dáng người cao gầy, ngây ra tại chỗ.
“Thiếu chút nữa quên, Catherine, cô qua đây.” Chu Tĩnh Như tiến lên đem mỹ nữ kéo đến bên người, “Long trọng giới thiệu một phen, đây là vị kia tôi thường xuyên nhắc tới với cô, Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, bạn tốt nhất của tôi.”
Sau đó trái lại giới thiệu cho mỹ nữ: “Đây là bạn học của tôi ở Pháp quốc, Catherine, ừm… tên Tiếng Trung là Diêu Mộng Khiết. Cô ấy cảm thấy hứng thú đối với truyền thống văn hóa thực Hoa Hạ, cho nên tôi cố ý mang cô ấy tới gặp ngươi.”
“Ặc… Ý tứ này, cô ấy không phải người Hoa Hạ?”
“Chào anh, Diệp tiên sinh, tôi là người Pháp, nhưng mẹ tôi là người Trung Quốc, từ nhỏ đã dạy tôi nói tiếng Trung, bởi vậy tôi có tên Trung Văn.”