“Không nói những cái này nữa, tôi lần này đến, thật ra vẫn là rất vui vẻ, trước kia ở cùng một chỗ với các cậu chỉ là kéo chân sau, hiện tại cuối cùng cũng có thể tham dự trong đó, phát huy một chút lực lượng. Cảm giác này rất tốt, thật sự.”
Tiểu Mã đứng lên, “Được rồi, vốn muốn mượn cơ hội này, tìm các cậu hảo hảo tâm sự, kết quả tình huống này… Tôi cũng không có tâm tư gì tán gẫu nữa, tôi đi đây, các cậu nếu nhớ tôi thì đi Bạch Vân thành, hoặc là tôi tới tìm các cậu.”
Đoàn người đứng dậy nói lời từ biệt lẫn nhau, giữa anh em cũng không có quá nhiều điều muốn nói, chỉ nhìn Tiểu Mã rời đi.
“Đều đi rồi.” Tiễn bước Tiểu Mã, ba người lại ngồi xuống, tâm tình đều rất phức tạp, cũng không nói chuyện nữa, yên lặng uống rượu.
“Ngươi từ cổ mộ đi lên, hình như từ đầu tới cuối chưa từng nói gì cả, vì sao?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Cửu vẫn ngồi ở bên người mình.
“Ta chỉ thích ở bên ngươi như vậy.” Tiểu Cửu rúc vào bên người hắn nói.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nghĩ đến cái gì, khe khẽ thở dài.
Lúc trước ở trong cổ mộ, các loại mạo hiểm khẩn trương, không có thời gian nghĩ cái khác, hiện tại sự tình đã kết thúc, Diệp Thiếu Dương rất tự nhiên lại nghĩ tới Nhuế Lãnh Ngọc. Không biết cô hiện ở nơi nào, có phải đang lo lắng cho mình hay không?
Rất muốn gọi cuộc điện thoại báo bình an với cô, đáng tiếc di động không có tín hiệu.
Tiểu Cửu chưa hiện ra chân thân, nhưng phía sau mọc ra chín cái đuôi, đem Diệp Thiếu Dương bao bọc lại. Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy rất ấm áp, so với nằm ở trên giường còn thoải mái hơn, trên cái đuôi còn mang theo một mùi thơm thoang thoảng thấm vào lòng người ta.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn khuôn mặt Tiểu Cửu ở dưới ánh trăng, dung nhan khuynh thế tuyệt mỹ này… Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc.
Tiểu Cửu phát hiện hắn đang nhìn mình, hơi có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Ngươi nhìn cái gì.”
Diệp Thiếu Dương nương rượu, bỏ qua đầu óc nói: “Ngắm ngươi… Thật đẹp.”
Tiểu Cửu cúi đầu thấp hơn nữa.
Diệp Thiếu Dương tự cảm thấy có chút nói lỡ, ho khan hai tiếng nói: “Ta là nói thật, so xinh đẹp, chỉ có Dương Cung Tử có thể so sánh với ngươi, Tuyết Kỳ thật ra trước kia cũng rất đẹp, nhưng bây giờ thành tiểu loly rồi.”
Tiểu Cửu cười nói: “Vậy là ta xinh đẹp, hay là Dương Cung Tử xinh đẹp?”
“Cái này… Các ngươi không phải cùng loại hình, không dễ so sánh nha.”
“Cứ muốn chọn một thì sao?”
“A.” Diệp Thiếu Dương rất khó xử.
Tứ Bảo cười nói: “Cô hiện ở nơi này, hắn khẳng định nói cô xinh đẹp, nếu Dương Cung Tử ở đây, khẳng định nói Dương Cung Tử đẹp, nam nhân đều là như vậy.”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tứ Bảo một cái, trách hắn nói ra chân tướng.
Tiểu Cửu truy hỏi: “Vậy nếu so với Lãnh Ngọc của ngươi thì sao?”
Diệp Thiếu Dương nghẹn lời, lập tức nghĩ đến cái gì, thần sắc có điểm không được tự nhiên.
Đột nhiên một cái tay từ trong khe hở của cái đuôi bắn ra, cầm tay hắn, đồng thời Tiểu Cửu nghiêng người tới, ghé vào tai hắn nỉ non nói: “Thiếu Dương ngươi không cần có áp lực gì, Lãnh Ngọc là chính thê của ngươi, cũng chính là chủ mẫu của ta, ta vĩnh viễn sẽ không muốn cướp đoạt vị trí của cô ấy… Ta chỉ của một mình ngươi.”
Vĩnh viễn… Chỉ của một mình ngươi.
Câu này khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên một tia cảm xúc khó có thể nói bằng lời, dùng sức cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Cửu.
Ba người cũng không là tửu lượng nhiều người tốt, hai bình rượu đế đi xuống, đều uống rượu, đều tự đều đang ngủ.
Tuy mặc áo khoác quân dụng thật dày, Ngô Gia Vĩ vẫn bị lạnh tỉnh, phát hiện thiên mau sáng, Tứ Bảo đang ở ngồi xuống.
Lại nhìn Diệp Thiếu Dương, cùng Tiểu Cửu ôm nhau mà ngủ, chín cái đuôi của Tiểu Cửu đem hai người bọc ở bên trong. Diệp Thiếu Dương từ phía sau ôm nàng, mặt hai người hầu như dán cùng một chỗ, Diệp Thiếu Dương ngủ thật sự say.
Tứ Bảo đứng lên, hướng Ngô Gia Vĩ làm cái động tác chớ có lên tiếng, kéo hắn đi đến một bên, thấp giọng hỏi: “Cậu làm gì?”
“Tôi phải đi rồi, muốn đánh tiếng với Thiếu Dương.”
“Cậu không ngồi máy bay trực thăng?”
Ngô Gia Vĩ lắc đầu, “Tôi lát nữa tìm bọn họ lấy chút nước cùng thức ăn, tự mình đi trở về đi, vốn cũng không có mục đích gì, ở trong sa mạc đi trở về, coi như là một lần tu hành.”
Tứ Bảo tỏ vẻ ủng hộ, nói: “Tôi dẫn cậu đi doanh địa lấy đồ, chào hỏi thì đừng, cậu không thấy nhân gian đang ngủ say.”
Ngô Gia Vĩ kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương đang ngủ say, lẩm bẩm: “Hai người bọn họ, một người một yêu… Tôi nhớ Thiếu Dương không phải có bạn gái sao?”
“Cái này không xung đột nhỉ.” Tứ Bảo nói, “Bạn gái là bạn gái, Tiểu Cửu là yêu phó của cậu ta, lại không muốn sống cùng cậu ta, người ta thích chủ nhân của mình không được sao?”
Ngô Gia Vĩ ngây ra nói: “Nhưng mà Thiếu Dương…”
“Thiếu Dương đã tính là không tệ rồi, cậu ấy có nhiều môn nhân xinh đẹp như hoa như vậy, một người cũng chưa từng chạm vào.” Tứ Bảo liếc Diệp Thiếu Dương một cái, trong lòng thật ra là rất cảm khái, người khác không biết, sẽ cảm thấy Thiếu Dương mỹ nữ vờn quanh, nhất định không làm chuyện tốt, hắn là hiểu, năng lực tự khống chế của Thiếu Dương quả thực so với pháp lực của gã còn mạnh hơn.
Tuy hắn cũng nhìn ra, Diệp Thiếu Dương đối với Tiểu Cửu thật ra rất động lòng, nhưng cái này cũng hoàn toàn có thể lý giải, bất luận kẻ nào đối mặt Tiểu Cửu loại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành này, không động lòng đều là không có khả năng, Diệp Thiếu Dương đã cực kỳ khắc chế.
Càng không cần nói thân phận yêu vương của Tiểu Cửu, cũng tăng điểm rất nhiều cho cô, nếu có thể ở cùng với cô, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ có cảm giác thành tựu mãnh liệt.
Diệp Thiếu Dương thế mà chưa từng ngủ với cô, Tứ Bảo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Được rồi đừng quản bọn họ, tôi và cậu trở về.”
Trở lại doanh địa, Tứ Bảo ra mặt tìm Tiểu Trương đi đòi vật tư, vốn đội khảo sát cũng chuẩn bị rút lui, còn lại không ít đồ, để cho Ngô Gia Vĩ tùy tiện chọn.
Sau đó, Tứ Bảo đưa Ngô Gia Vĩ rời đi, đứng ở trên một cồn cát nhìn hắn đi xa mãi, lúc trở về, lại nghĩ tới chuyện xưa của Diệp Thiếu Dương cùng các em gái.
Cẩn thận suy nghĩ một lần, nhân loại thì không nói, trong mấy môn nhân kia của hắn, Chanh Tử là mỹ nhân ngư biết làm nũng, Mỹ Hoa là mỹ nữ sườn xám phong cách dân quốc, dáng người cũng rất đúng giờ, Tiểu Bạch tuy nhỏ chút, giống với Tuyết Kỳ, đều là tiểu loly… Quả thực là hâm mộ chết người ngoài, nhưng Diệp Thiếu Dương chưa từng đẩy ngã một người nào cả.
Tứ Bảo vừa đi, vừa suy nghĩ, nếu là mình mà nói, trong mấy em gái này thích ai nhất đây? Đột nhiên nghĩ đến những người này đều là của Thiếu Dương, không quan hệ với mình, nhất thời cảm thấy nhụt chí gấp bội, âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định cũng phải thu môn nhân mỹ mạo, cho dù là nhìn đẹp mắt cũng tốt.
Diệp Thiếu Dương mệt mỏi tỉnh lại, mở mắt, sắc trời tờ mờ sáng, mới đầu mình có chút mơ hồ, khôi phục lại một lát, Diệp Thiếu Dương mới ý thức được tình cảnh của mình… Nhất thời cả người cứng ngắc.
Mình thế mà ôm Tiểu Cửu, hoàn toàn dán vào nhau với cô, mấu chốt là tay phải mình còn nắm ở chỗ không nên nắm. Tiểu Cửu không phải nhân loại, tự nhiên không có thứ như áo lót, vì thế… Loại xúc cảm mềm mại này, làm Diệp Thiếu Dương lập tức có phản ứng nào đó, vội vàng đem thân thể dời về phía sau, miễn cho bị cô cảm giác được biến hóa…
Hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương vài lần muốn dời tay, đi sờ sờ mình mặc quần áo không, thật sự không đành lòng bỏ tay ra, dựa vào cảm thụ, cảm thấy mình giống như quần còn ở trên người, lúc này mới hơi yên tâm, dứt khoát bảo trì tư thế này bất động…