Người còn lại cũng đều tự có hồn phách cần dẫn độ, căn bản không thể tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể mắt thấy một đạo hồn phách này bay đi.
Từ Văn Trường đột nhiên biến sắc, ba hồn bảy vía cho dù thiếu một, cũng là bán hồn quỷ, quỷ thuật thông qua hồn phách truy tung nguyên thần liền không thể thi triển đối với nó, cũng chính là nói, cố gắng của toàn bộ mọi người đều sẽ uổng phí.
Lúc này, Tào Vũ đột nhiên làm ra một hành động kinh người:
Hướng một luồng hồn phách bay đi kia vẫy vẫy tay, cũng chưa thấy sử dụng thủ đoạn gì, hồn phách chuyển phương hướng, bay trở về trong xác Bạch Khởi.
Một màn này, quả thực làm mọi người ngây ra.
Tào Vũ hướng đoàn người mỉm cười, nói: “Các ngươi kiềm chế chút, đừng xuất hiện sai sót gì.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, lúc trước còn đang lo lắng Tào Vũ sẽ thừa dịp đám người mình làm phép đánh lén, hiện tại xem ra căn bản không cần lo: mục tiêu của Tào Vũ căn bản không phải bọn họ, mà là vì đạt được hồn phách Bạch Khởi!
Lâm Tam Sinh cũng nghĩ đến một điểm này, nói: “Ngươi lúc trước làm ra ngôi mộ lớn này, chính là vì giúp Bạch Khởi dưỡng hồn, ngươi là kẻ nào!”
Tào Vũ không đáp.
Phượng Hề bởi vì một đạo hồn phách cần mình dẫn độ kia bị Tào Vũ “hỗ trợ” thu đi, sớm hoàn thành nhiệm vụ, lập tức muốn lao tới chất vấn tung tích Thôi lang, Diệp Thiếu Dương liên tiếp lên tiếng gọi cô lại.
“Cô không phải đối thủ của hắn, hắn ở đây cũng không thể chạy, tạm thời đừng đi qua!”
Phượng Hề do dự một phen, tới đứng bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tào Vũ, trầm giọng nói: “Ngươi là người của Thái Âm sơn!”
Tào Vũ chậm rãi nói: “Làm sao nhìn ra?”
“Ngay từ đầu, ngươi đã lừa gạt ta, ngươi gạt ta tới nơi này, chính là vì mở ra Hỗn Nguyên đại trận, tụ lại hồn phách Bạch Khởi, sau đó ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đem nó cướp đi!”
“Đáng tiếc, ngươi biết đã muộn.”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, “Ngươi sai rồi, từ lúc ở trong sa mạc dặm, ta đã hoài nghi ngươi.”
Tào Vũ nghe hắn nói như vậy, nhíu mày, “Còn có thời gian, ta trái lại muốn nghe xem, ngươi là như thế nào phát hiện ta, ta nơi nào có sơ hở sao?”
“Ngươi là che giấu rất tốt, tuy ta không biết ngươi dùng biện pháp gì, nhưng ngươi đem tà khí trong cơ thể che giấu cực tốt, nhìn qua thật sự như là một con người, nhưng… Ngươi còn nhớ rõ ngày đầu tiên chúng ta vào sa mạc, buổi tối cùng nhau sưởi ấm… Ngươi dù sao cũng là tà vật, ở dưới lửa của nhân gian chiếu, ngươi không có bóng.”
Tứ Bảo nghe hắn nói như vậy, đột nhiên nhớ tới lúc ấy bộ dáng Diệp Thiếu Dương hướng đống lửa ngây người, lúc ấy ấn tượng rất sâu, không ngờ hắn lúc ấy là phát hiện điều này.
Tào Vũ nói: “Không có khả năng, ta lúc ấy mô phỏng cái bóng rồi.”
“Ngươi là mô phỏng, nhưng ngươi chớ quên, ánh lửa là nhảy lên, bóng con người cũng không ngừng di động, ngươi mô phỏng ra cái bóng, vô luận là biên độ hay là kích thước di động, đều có điều chênh lệch với tư thế của ngươi ngay lúc đó.”
Tào Vũ giật mình, vỗ vỗ tay, cười nói: “Quả nhiên, ta là xem nhẹ chi tiết này, không ngờ ngươi lại chú ý tới, nhưng, ngươi vì sao không vạch trần ta ngay tại chỗ?”
“Lúc ấy ta chỉ là hoài nghi, không dám có kết luận, hơn nữa cho dù ta vạch trần ngươi, lại làm thế nào, đánh một trận sao? Tương đối mà nói, ta càng thêm muốn biết, ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì.”
Diệp Thiếu Dương nhất tâm nhị dụng, động tác trong tay không ngừng, nói chuyện lại rất chậm, trên thực tế hắn là không có tâm tư tán gẫu với người ta nhiều như vậy, đơn giản cũng là vì tranh thủ thời gian cho mọi người, tuy nói nhìn qua Tào Vũ cũng đang chờ đợi bọn họ xong việc, nhưng giờ này khắc này, bọn họ dù sao đều đang làm phép, không thể gián đoạn, nhỡ đâu xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, căn bản không thể ứng phó.
Tào Vũ chậm rãi gật đầu, “Tương kế tựu kế, ý tưởng không tệ.”
Diệp Thiếu Dương tiến tới nói: “Ngươi thân là một lãnh đạo lớn, có thể đi theo đến doanh địa, đã rất không thể tưởng tượng rồi, lại còn đi theo mạo hiểm xuống mộ, lãnh đạo của chúng ta từ khi nào thân dân như vậy?”
“Còn có, trước đó ngươi nói với ta cái gì hòa thượng phong ấn đối với Thủy Tinh Môn, còn có quá trình trước sau hai lần xuống mộ, chỉ toàn là nói nhảm, ta ở ngoài Thủy Tinh Môn là cái gì cũng chưa tìm được. Hiện tại nghĩ đến, mộ đạo bị phong, cũng là kiệt tác của ngươi?”
“Không sai, vì có một cái cớ theo ngươi xuống mộ.” Tào Vũ nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi đã biết ta có mưu đồ khác, ngươi ở cùng một chỗ với ta, không sợ nguy hiểm?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngay từ đầu là có lo lắng, nhưng quân sư nói cho ta biết, ở trước khi phát hiện bí mật cuối cùng của nơi này, ngươi sẽ không động thủ với ta, nếu ta gặp được thứ gì không xử lý được, ngươi có lẽ còn có thể giúp ta một tay.”
Tào Vũ nói: “Cái này không sai, ta sợ ngươi chết hơn so với bất luận kẻ nào, ngươi nếu chết rồi, ta không biết còn phải chờ bao nhiêu năm, mới có thể lại gặp được một người có thể mở ra Hỗn Nguyên đại trận.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta chỉ là rất buồn bực, vị trí khoa trưởng của ngươi là do đâu mà có?”
Tào Vũ ngửa mặt cười to, “Rất nhiều chuyện, chỉ cần ngươi có thời gian, ngươi đều có thể làm được, đơn giản là giết hắn, thu hoạch hồn phách cùng thần thức của hắn, không đến mức lộ tẩy ở trước mặt người khác, sau đó lợi dụng thân phận của hắn, là có thể làm rất nhiều việc… Hóa thân Tào Vũ, dù sao cũng là trò trẻ con, năm đó ta hóa thân Đại Tế Ti, có mấy vạn giáo đồ bán mạng cho ta, đó mới là đại thủ bút.”
Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến chi tiết này, nhíu mày nói: “Ngươi không phải người của Thái Âm sơn?”
Nếu Thái Âm sơn từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu bố cục, chỉ vì đúc lại hồn phách Bạch Khởi hơn nữa cướp lấy, vậy chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
“Ta từ trước tới giờ chưa từng nói ta đến từ Thái Âm sơn.” Khóe miệng Tào Vũ hiện lên một cái mỉm cười khinh miệt, “Cho dù là Quỷ Vương, sao có thể khiến ta cúi đầu xưng thần.”
Từ Văn Trường nghe thấy lời này, chợt ngẩn ra, lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi là ai rồi, ngươi chính là nguyên thần của Bạch Khởi!”
Cái gì, nguyên thần của Bạch Khởi!
Lời này vừa ra, toàn trường chấn động, trong lúc nhất thời đều nhìn Tào Vũ.
“Bạch Khởi…” Tào Vũ từ trên mặt đất nhặt lên Ngư Trường Kiếm, cầm ở trong tay, cúi đầu quan sát một hồi, thở dài: “Cái tên này mấy ngàn năm chưa từng dùng, rất xa lạ.”
Quả nhiên là Bạch Khởi! Một trong những người tranh luận lớn nhất trong lịch sử Hoa Hạ, Tần quốc Vũ An quân, đứng đầu tứ đại danh tướng thời kì Chiến quốc, vị chiến thần đầu tiên trong lịch sử, đồng thời cũng là sát thần, theo có học giả nghiên cứu, thời kì Chiến quốc binh sĩ chết bởi chiến tranh tổng cộng có hai trăm vạn người, trong đó một trăm vạn người đều là Bạch Khởi chỉ huy chiến dịch, chỉ riêng trận chiến Trường Bình đã lừa giết bốn mươi vạn quân Triệu, cực kỳ bi thảm.
Bạch Khởi tuy không thể chết già, chưa nhìn thấy sáu nước thống nhất, nhưng lại đánh xuống cơ sở thâm hậu cho Tần triều nhất thống thiên hạ.
Một thượng cổ sát thần cực giàu tranh luận như vậy, thế mà lại đứng ngay ở trước mặt mình, nghĩ đến mình cùng hắn ở chung nhiều ngày như vậy, quả thực có chút không thể tưởng tượng.
“Vũ An quân, âm ty tìm ngươi đã mấy ngàn năm, không ngờ ngươi một mực tránh ở nhân gian, ngươi vì sao không tiếp tục né tránh?” Từ Văn Trường hỏi.
Bạch Khởi trầm mặc một lát, nói: “Ta dùng ngàn năm thời gian, nguyên thần tu thành linh thân, nhưng chung quy chỉ là nguyên thần, mất hồn phách, tu vi cũng không thể tiến thêm một bước, thân thể hồn phách ta đều ở nơi này, ta chung quy phải lấy về.”