Nuốt một viên Ích Cốc Đan, điều tức hai chu thiên, cương khí cuối cùng khôi phục gần như hoàn toàn, Diệp Thiếu Dương đứng lên, phun ra một hơi, cảm giác tinh thần rất tốt, lúc này dây kéo cũng đã làm xong, đoàn người theo dây kéo trượt đến đối diện hồ nước.
Đoàn người giáo sư Tôn trước đó vì tránh né thủy thi, nghe lời Diệp Thiếu Dương nói, hướng chỗ sâu trong mộ đạo đi rất xa, sau đó thấy bên này không động tĩnh gì mới chạy về, đã đợi rất lâu, đoàn người sau khi gặp mặt, cùng nhau đi vào sâu trong mộ đạo.
“Phía dưới có gì, mấy người đã xem chưa?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Chỉ là cầu thang xoay tròn xuống phía dưới, chúng tôi sợ gặp phải nguy hiểm, không dám đi xuống.” Một binh sĩ trả lời.
Phượng Hề nói: “Phía dưới cũng không có tà vật gì nữa, có thể trực tiếp tới Thủy Tinh Môn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, lập tức có một loại cảm giác như trút được gánh nặng: từ sau khi xuống mộ, dọc theo đường đi cương thi lệ quỷ giết không1hết, hầu như chưa từng yên tĩnh một khắc nào, cuối cùng đã chịu đựng tới một bước này, tuy nói phía sau Thủy Tinh Môn khẳng định không có thứ gì hay ho, tám phần lại là một trận huyết chiến, nhưng ít nhất trên đường là không có mai phục, cảm giác bị người ta phục kích đánh lén thật sự là chịu khổ sở.
Theo mộ đạo hình xoắn ốc một đường đi xuống, không khí bên người càng lạnh thêm, phía trước cũng mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, đi tiếp về phía trước không bao xa, hoàn toàn từ mộ đạo đi ra ngoài ba mặt là không trung, chỉ có dưới chân có một con đường bậc đá trải thành, đi mãi xuống.
Đèn pin chiếu sáng ra ngoài, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, đoàn người không dám tùy tiện đi qua, Tào Vũ bảo người ta bắn ra một phát pháo sáng, chỉ nháy mắt, trước mắt sáng như ban ngày, đoàn người phóng mắt nhìn lại, thấy phía trước là một chỗ cực kỳ trống trải, đại khái tạo thành hình tròn, đường kính ít nhất mấy chục5mét, độ cao cũng có hai ba mươi mét, đối diện cách đó không xa cũng có một con đường bậc đá, đi thông mãi tới đáy, phía dưới cùng là một cái đầm trong veo, trung tâm có một khối đá phạm vi hơn mười thước, giữa có cái gì, tỏa ra lục quang.
“Nơi này, vốn là một chỗ huyệt động thiên nhiên.” Giáo sư Tôn lẩm bẩm.
“Nói lời thừa, không gian lớn như vậy, dựa vào sức người mà nói, mệt chết cũng không mở ra được một nơi lớn như vậy.”
Giáo sư Tôn lắc đầu thở dài: “Nhìn mà thở dài, nhìn mà thở dài…”
Phượng Hề chỉ vào một khối đá màu xanh biếc phía dưới cùng nói: “Nơi đó chính là Thủy Tinh Môn.”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn xem cẩn thận, ánh sáng của pháo sáng đã tắt, trước mắt một lần nữa tiến vào bóng tối, nhưng ở vị trí phụ cận Thủy Tinh Môn sáng lên mấy chùm ánh sáng, lay động lên, có thanh âm từ xa xa phía dưới truyền đến: “Là Thiếu Dương sao!”
Tiếng vang rất nặng, nhưng Diệp Thiếu Dương nghe ra là tiếng Tứ Bảo, thì3ra bọn họ đã đến phía dưới, vì thế cầm đèn pin bước nhanh đi xuống.
Đi tới đáy dưới cùng của bậc đá, người của hai bên gặp mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn qua, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh đều ở đây, trái tim triệt để đặt lại trong ngực, hỏi: “Đều không sao chứ?”
“Thiếu chút nữa đã chết rồi.” Tứ Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ một binh sĩ bên cạnh nói, “Anh ta qua đây nói các cậu đều không sao cả, tôi cũng không đi qua, ở đây chờ các cậu, nghe nói các cậu cũng gặp được tà vật khó đối phó?”
“Cái gì gọi là khó đối phó…” Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh thấy Phượng Hề bên người Diệp Thiếu Dương, liếc một cái nhìn ra cô là quỷ, có chút kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương đành phải đem thân thế mình ác đấu Huyết Phù Đồ cùng Phượng Hề nói qua một lần, sau khi nghe xong, đám người Tứ Bảo chấn động nói không ra lời.
Lâm Tam Sinh đi đến trước mặt Phượng Hề, tập trung nhìn cô, nói: “Cô nương yên tâm,3chỉ cần hồn phách phu quân của cô còn, cho dù chết, tôi cũng giúp cô tìm được hắn!”
Hứa hẹn nặng như thế, làm Phượng Hề hơi chấn động, dù sao bọn họ vừa quen biết, ngay cả nói cũng chưa nói một câu, làm việc tốt có thể lý giải, nhưng đưa ra hứa hẹn trịnh trọng như thế, thật sự làm người ta khó tiếp nhận rồi.
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo biết nội tình, nhìn nhau, ánh mắt đều có chút ảm đạm.
Lâm Tam Sinh cũng ý thức được Phượng Hề nghi hoặc, thở dài: “Cô nương không cần nghi ngờ, ta cũng là người Minh triều, từng trải tương tự với cô, cũng vì người âu yếm chờ đợi mấy trăm năm… nghe được tình huống của cô, khó tránh khỏi có chút cộng hưởng.”
Phượng Hề nhíu mày gật gật đầu, hỏi: “Vậy xin hỏi công tử cuối cùng tìm được nàng chưa?”
“Tìm được rồi.” Lâm Tam Sinh ảm đạm trả lời.
“Vậy…”
“Nhưng chúng ta duyên phận đã hết, nàng hiện nay chuyển thế làm người, ở bên người khác…”
Phượng Hề giật mình, nhìn ánh mắt ảm đạm của Lâm Tam Sinh, cuối cùng5đã hiểu vì sao hắn ở sau khi nghe nói tình huống của mình kích động xúc cảnh sinh tình, đồng bệnh tương liên như vậy.
Lâm Tam Sinh buồn bã cười, “Ta không hy vọng ngươi cuối cùng rơi vào kết quả giống ta, chỉ cần có một tia khả năng, ta cùng Thiếu Dương và Tứ Bảo nhất định sẽ làm hết sức.”
Giờ phút này nói lời cảm tạ gì cũng là dư thừa, Phượng Hề dựa theo lễ nghi đạo môn, hành đại lễ với hắn.
Tứ Bảo cầm đèn pin hướng “hòn đảo nhỏ” trong đầm nước soi tới, giữa có một vật thể nhô lên hình dạng cổng vòm, ở dưới ánh đèn pin tỏa ra lục quang ôn nhuận, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác kỳ ảo.
Nơi này… Chính là cái gọi là Thủy Tinh Môn?
Từ mấy tháng trước, Tào Vũ lần đầu tiên tìm tới mình, lúc ấy đã nghe nói Thủy Tinh Môn chỗ thần bí này, một đường xuống mộ, trải qua hung hiểm, cũng là vì tìm được Thủy Tinh Môn, giờ này khắc này, thật sự đứng ở đâ, tâm tình toàn bộ mọi người4đều có chút kích động và khẩn trương, mỗi người vẻ mặt phức tạp nhìn Thủy Tinh Môn, im lặng không nói gì.
Dưới chân có hai khóa sắt, từ bên bờ kéo dài mãi đến trên tảng đá, ở giữa đặt từng phiến đá thật lớn, hình thành một cây cầu nổi, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, dẫn đầu đi qua.
Sau khi lên tới “hòn đảo”, lập tức cảm thấy một luồng lực lượng kết giới thần bí, tràn ngập khu vực dưới chân, phân biệt rõ ràng với khí tức bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, cái gọi là Thủy Tinh Môn thì ra không phải một chỉnh thể, mà là một cái huyệt động hình dạng cổng vòm, trên tảng đá chung quanh khảm một vòng đá quý to bằng long nhãn, từng viên đều phát ra ánh sáng xanh lục, đan vào cùng một chỗ, lúc này mới hình thành một mảng xanh biếc ở giữa, cách xa nhìn còn tưởng là cả một khối đá quý.
“Kết giới thật cường đại!” Lâm Tam Sinh thở dài, “Ta đứng ở chỗ này, cũng cảm giác hồn phách mình sắp bị hút vào.”
Diệp Thiếu Dương vươn hai tay, nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài kết giới, vận dụng lực lượng thần thức cảm giác một phen, nói: “Kết giới này là đơn hướng, có thể trực tiếp đi vào, nhưng bất cứ thứ gì bên trong cũng không thể đi ra, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của nó.”
“Bất cứ thứ gì cũng không thể đi ra?” Tứ Bảo kinh ngạc nói.
“Nhìn qua là như thế này.” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một cách kiểm nghiệm, lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, cắt đầu ngón tay, dùng máu bôi ở bên trên một phen, sau đó ném vào kết giới trong ánh sáng xanh lục bên trong, sau đó lập tức làm phép cảm ứng, sau đó lắc lắc đầu, “Không có một tia cảm ứng.”
Khoảng cách gần như thế, ngay cả tinh huyết mình khắc phù ấn cũng không cảm giác được, Tứ Bảo hít ngược một hơi, lực lượng kết giới này, cũng không phải là khủng bố bình thường!