Tiểu Cửu duỗi ngón tay như băng như ngọc ra, vẫy vẫy hắn: “Đi lên đi!”
“Chuyện này…” Diệp Thiếu Dương đột nhiên có cảm giác không dám.
Tiểu Cửu cúi người bắt lấy hắn, kéo hắn lên trên phượng liễn, cùng hắn ngồi xuống tầng đệm mềm mại kia.
Toàn thân Diệp Thiếu Dương cứng ngắc, rất không được tự nhiên.
Tiểu Cửu sát bên hắn, người nàng lại tỏa ra một mùi hương thơm ngát như có như không, mùi thơm phai nhạt hơn rất nhiều so với em gái hồ yêu khi nảy, nàng đưa tay chỉ về phía trước, nói khẽ: “Thiếu Dương ngài nhìn đi!”
Toàn bộ lực chú ý của Diệp Thiếu Dương đều bị Tiểu Cửu hấp dẫn, bị nàng nhắc nhở hắn lúc này mới chú ý tới những người đứng đối diện phía bên kia của chân núi, từ trên cao nhìn xuống.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy có chừng bốn phe cánh, ít thì mấy người, nhiều thì mười mấy người, nam nữ già trẻ gì cũng có, đều ăn mặc như cười cổ đại, cả đám đang nhìn chằm chằm mình bên này, càng khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy không được tự nhiên.
“Bên kia là các đệ tử của chúng phái, cũng là một ‘Môn’ bên trong ‘Tứ sơn thập nhị môn’, lần này là bọn họ gây khó dễ.”
Diệp Thiếu Dương theo ánh mắt của Tiểu Cửu nhìn về nhóm ít người nhất trong bốn phe cánh, tất cả đều là đạo sĩ, già trẻ đều có, mắt lom lom nhìn sang.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới kiểu dáng đạo bạo trên người bọn họ không giống thời hiện đại lắm, cách may mặc theo thời xưa, người cầm đầu mặc thủy y, đầu đội pháp quan của lão đạo sĩ, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt trang nghiêm, nhìn tầm năm sáu mươi tuổi.
Diệp Thiếu Dương quan sát tỉ mỉ quần áo của ông, lập tức âm thầm giật mình: Từ trên xuống dưới bộ thủy y trên người lão đạo sĩ này in theo ba màu xanh vàng đỏ, thêu hoa văn tường vân.
Kiểu dáng thủy y này đạo sĩ hiện đại đã sớm không còn mặc nữa. Mặc kệ là đạo bào hay tăng bào, địa vị khác biệt thì hoa văn trên y phục cũng khác nhau. Vệ y của lão đạo sĩ này Diệp Thiếu Dương chỉ thấy qua trong cổ thư, là một loại hoa phục của đạo môn vào thời nhà Đường, ba màu xanh vàng đỏ đại diện cho trời xanh và đất vàng đỏ, người có tư cách mặc thoại thủy y này nếu không là chưởng môn một phái thì cũng là trụ trì trưởng lão trong môn.
Lão đạo sĩ này mặc tam sắc thủy y, đầu đội tử sắc kim quan được chạm khắc, chân mang giày Lăng Phong, hai tay ôm trước người, còn cầm một cây phất trần.
“Vị đứng đầu tiên này là một trong những tam đại quan, quán chủ Hoàng Kiếm Long của Mộc Phong quan, pháp lực thông huyền, tôi đã lâu không ở Thanh Minh Giới, không tiếp xúc nhiều với bọn họ, cho nên không biết người này đã đạt tới cảnh giới gì.
“Quả thật có các chúng phái mà…” Diệp Thiếu Dương nhìn lão quan chủ Hoàng Kiếm Long này mà cảm thán nói.
“Bên kia là Lê Sơn, Chung Nam Sơn, Tinh Tú Hải…”
Lê Sơn! Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn, quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc: Một tên đứng gần với vị trí của nam tử đứng đầu cũng đang nhìn hắn chăm chú, thấy hắn nhìn sáng, tên này cũng cong khóe miệng, lộ ra nụ cười không mấy gì là hảo hữu.
Diệp Thiếu Dương đã từng gặp hắn một lần, tên này là sư huynh của Thập Nương! Lúc mình xông vào Luân Hồi Đạo, hắn và sư muội có từng đi hổ trợ Thập Nương, còn đánh với mình một trận, lúc ấy con hàng này rất là xem thường đạo tông nhân gian, Diệp Thiếu Dương cũng không có ấn tượng gì tốt với hắn.
Không nghĩ tới hôm nay thế mà lại gặp được ở trong Thanh Minh Giới.
“Thế lực khác ngài không cần quan tâm, trừ phi ngài động thủ, không thì bọn họ sẽ không động thủ, chỉ có các chúng phái khác là tới gây sự đầu tiên.”
Diệp Thiếu Dương còn tính hỏi thêm, Tiểu Cửu đã hướng về nơi xa mà nói: “Hoàng quan chủ, vị này chính là Thiên Sư Mao Sơn Diệp Thiếu Dương mà ta đã từng nói qua với chư vị, kinh nghiệm của ngài ấy nhiều hơn của ta, cũng biết kỹ càng mọi chuyện hơn ta, nếu các ngươi không tin thì cứ hỏi ngài ấy là được.”
Hoàng quan chủ chậm rãi đi tới.
Tiểu Cửu nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, nhảy từ trên phượng liễn xuống khoảng đất trống giữa hai bên phe.
Hoàng quan chủ dò xét Diệp Thiếu Dương, “Mao Sơn?”
Diệp Thiếu Dương lúc đầu thấy y là lão tiền bối, còn muốn thi lễ, kết quả đối phương không lễ phép như thế, cũng lười phải hành lễ, làm như không nghe thấy.
“Nhân giáo đệ tử đã thật lâu không có ai tới Thanh Minh Giới, bần đạo cũng không biết nhân gian bây giờ như thế nào, ngươi là đệ tử đời thứ bao nhiêu của Mao Sơn.”
“…Chưởng giáo đời thứ ba mươi chín.” Diệp Thiếu Dương vốn tính nói là “Truyền nhân”, nhưng đột nhiên nhớ ra mình bây giờ đã là chưởng giáo cho nên dứt khoát khoe khoan.
Hoàng quan chủ nhăn mày nói: “Ngươi còn trẻ như vậy mà đã là chưởng giáo Mao Sơn? Mao Sơn từ sau khi khai phái chẳng lẽ không còn là ngũ đại môn phái nữa rồi sao?”
Diệp Thiếu Dương khẽ đảo hai mắt nói, “Ngươi muốn tin hay không, ngươi là ai…, mà ta phải chứng minh cho ngươi biết?”
Một đạo sĩ tuổi còn hơi trẻ đứng sau lưng Hoàng quan chủ lạnh lùng nói: “Làm càn, người nào trong đám người của ta mà không phải là tổ tiên của ngươi, lại càng không phải nói tới quan chủ đại nhân, đúng là không biết lễ phép!”
Lời của hắn không sai, Diệp Thiếu Dương tự nhiên biết không ít về lịch sử đạo môn: Dưới thời nhà Nguyên, Đạo giáo nảy sinh ra sự khác biệt về tu luyện cho nên chia ra làm ngũ đại môn phái Ma Y, Túc Sĩ, Chúng Các, Mao Sơn, Toàn Chân.
Ma Y chủ yếu tu luyện thuật xem bói, cũng chính là “Ma Y thần toán” nổi danh, Toàn Chân chủ yếu tu luyện thể thuật, Túc Sĩ là mạch duy nhất của phương sĩ thượng cổ, chủ tu phong thủy, Chúng Các thì chủ yếu là tu tiên. Còn Mao Sơn là một là một đại thống nhất, các phương diện đều biết một chút, nhưng am hiểu nhất là bắt quỷ hàng yêu.
Tới thời Tống, bởi vì người Mông xâm chiến, Đạo giáo cũng bị tấn công, Ma Y, Túc Thổ, Chúng Các bị đoạn mất hương hỏa, mặc dù có người kế thừa Đạo nghiệp, nhưng dù sao cũng đã mất đi truyền thừa chính thức, chỉ còn lại Mao Sơn và Toàn Chân.
Tuy nhiên Diệp Thiếu Dương nhớ kỹ sư phụ đã từng nói qua, đệ tử phái Chúng Các ngoại trừ tu tiên, còn cực kỳ am hiểu Vu thuật, nhất là Giáng Đầu Thuật, Chúng Các phái thế mà lại học tà thuật của Nam Dương và Miêu Cương, chỉ còn một chi duy nhất là truyền thừa của Chúng Các phái. Ở thời cổ đại, lúc tất cả đạo sĩ hội tụ lại để thảo luận việc gì đó, người thắng đều là người của Chúng Các phái.
Thuật trảm yêu trừ ma của Mao Sơn và tất cả pháp thuật đều là dùng để đối phó với tà vật, đối phó với người chỉ có thể dựa vào thể thuật, Vu thuật của Chúng Các phái thì lại có thể dùng lên người, lúc đánh nhau thì đệ tử Mao Sơn tự nhiên không phải là đối thủ chứ đừng nói gì các phái khác. Mà Chúng Các phái đã tìm hiểu Vu thuật rất lâu, thể nội không ít thì nhiều sẽ có tà khí tồn tại, tính cách cũng vì vậy mà khá là âm tàn hung ác, cho nên tu sĩ của Chúng Các phái đã từng được xem như là bá chủ một phương trong đạo môn.
Diệp Thiếu Dương vốn rất hoài nghi khi sư phụ nói như vậy, nhưng khi nhìn phái đoàn tu sĩ Chúng Các phái trước mắt này, cuối cùng vẫn tin tưởng.
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nếu như ngươi nói vậy, thì từ xưa tới giờ có bao nhiêu đạo sĩ thì đều là tổ tiên của ta hay sao, vậy tất cả ở Địa Phủ cũng là thân thích của ta. Còn nữa, nếu muốn ta tôn trọng các ngươi thì các ngươi tốt xấu gì cũng phải hiểu hiện dáng vẻ mà một tiền bối nên có mới đúng chứ?”