Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1593: Không Giới Chi Tranh (2)

Diệp Thiếu Dương tung người chui vào trong.

Cảm giác giống như xuyên qua vết nứt không gian, sau mười mấy giây, hai chân rơi xuống đất, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, thấy mình đang đứng ở một mảnh đất hoang vu, không khác gì so với nhân giới, chỉ khác là linh khí trong không khí nồng đậm hơn rất nhiều.

Nơi xa còn có núi non chập trùng, còn có rừng cây, trên trời có mặt trời, trời chiều đỏ rực, không khác gì so với nhân giới.

A Tử ở bên cạnh, cười mỉm nhìn hắn: “Chủ nhân, ngài nhanh lên chút, chúng ta vượt qua ngọn núi phái trước là tới Giới Hà, chủ thượng ở bên kia.”

Diệp Thiếu Dương đuổi theo nói: “Đừng gọi chủ nhân, chủ thượng, ta nghe mà muốn loạn, em gọi ta là… Ừ, nhìn em không kém hơn ta bao nhiêu tuổi, kêu ta là đại ca đi.”

A Tử che miệng cười nói: “Em tu luyện đã hơn một ngàn năm rồi.”

“Nhưng em tu thành hình người cũng bất quá có vài chục năm, tâm tính cũng là thiếu nữ, em cứ gọi ta là đại ca, nếu nói như em thì không lẽ ta gặp một con quỷ trăm năm cũng phải gọi nó là ông sao?”

“Chủ nhân thật là tú vị.” A Tử cười không ngừng.

“Đã nói đừng có kêu chủ nhân.”

“Nếu ta gọi ngài là đại ca thì thật là không tốt, chủ thượng biết rồi cũng sẽ trách tội.”

Diệp Thiếu Dương chỉ biết im lặng, dưới sự thúc giục của A Tử, hắn mới nhớ tới chính sự, cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, nhìn thấy mỹ nữ liền quên hết sạch chính sự.

“A Tử cô nương, đến cùng là chuyện gì xảy ra mà em gấp gáp đến tìm ta như vậy?”

Vừa đi, A Tử vừa nói rõ cho hắn nghe mọi chuyện, sau khi Diệp Thiếu Dương nghe xong thì khiếp sợ tới mức quên cả đi tiếp.

Hắn vốn cho rằng Tiểu Cửu vì giúp mình ngăn cản Nữ Bạt mà cùng Ti Tộc đấu nhau, nào nghĩ đến thứ khiến cho Tiểu Cửu khó xử là một đám đạo sĩ!

Dựa theo lời kể của A Tử, những đạo sĩ này đều là đệ tử của các chúng phái, chiếm cứ một nơi tên là “Tiên Linh Sơn” tại Không giới để tu hành, số lượng đệ tử mặc dù không nhiều nhưng bình quân thực lực rất mạnh, vượt xa các thế lực bình thường, bởi vậy “Tiên Linh Sơn” cũng là mộ trong “Tứ sơn thập nhị môn” ở Không giới, cũng là một lực lượng song song với Thanh Khâu Sơn.

Không giới và nhân gian khác nhau rất nhiều, thế lực nơi này phân chia dựa theo đức tin của chính mình, ngoại trừ Thi Tộc và một vài ác quỷ tà linh tạo thành thế lực bên ngoài, còn lại mặc kệ là từ nhân gian phi thăng mà đến, hay là yêu tộc vốn bắt đầu có thành tựu tu luyện tại Thanh Minh Giới, phần lớn đều là Đạo Tông, nhưng lại chia ra làm Xiển giáo, Nhân giáo và Tiệt giáo.

“Nơi này thế là lại phân tam giáo?” Diệp Thiếu Dương nghe nàng nói đến đây, thực sự nhịn không được mà xen vào, “Những thứ này không phải đều là phương pháp phân loại Phong Thần Chiến của nhân gian sao?”

Nhất khí hóa Tam Thanh, Xiển Tiệt nhị giáo phân, đây là hai đại chủ lực của Phong Thần CHiến, kỳ thật lúc ấy đạo môn chỉ có một tông, đó chính là Nhân giáo, Xiển giáo cung phụng sắc Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Nhân giáo thờ phụng chính là Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân, Tiệt giáo thì thờ phụng Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, cũng chính là Thông Thiên giáo chủ.

A Tử nói: “Phong Thần Chiến chính là thần tích, chân tướng không ai biết được, tuy nhiên nghe nói lúc ấy Tiệt giáo tan tác, toàn bộ Đạo Tông ở nhân gian đều thối lui đến Thanh Minh Giới, sinh sôi mấy ngàn năm, yêu tộc như chúng ta cung phụng đều là Thông Thiên giáo chủ. Còn Xiển giáo, nghe nói năm đó sớm nhất có một nhóm tiên nhân phi thăng tới sáng lập ra, thu nhận đệ tử, tự nhiên cũng là đệ tử Xiển giáo, ngược lại Nhân giáo lại không có ở Không giới.”

Diệp Thiếu Dương khẩn trương hỏi: “Nơi này có thần tích sao?”

A Tử lắc đầu: “Không có.”

Diệp Thiếu Dương thở phào một hơi, cái gọi là thần tích, nói trắng ra là những vị Tam Thanh tứ ngự Ngũ Đế Thập Nhị Kim Tiên. Đao giáo thờ phụng những vị thần tiên này không sai, tuy nhiên danh tính của những vị thần tiên này đều là truyền thuyết được truyền thừa từ nhiều đời, từ sau thời của Trần Đoàn lão tổ triều tống, rốt cuộc chưa nghe nói qua phầm nhân có thể tu đạo thành tiên.

Đệ tử Đạo giáo đối với thần tiên luôn tránh được thì tránh, lại không bàn đến, thần linh duy nhất mà Đạo Tông có thể xác định có tồn tại chính là Phong Đô Đại Đế của Âm Ti, về phần đến tột cùng là Thiên Đình và thần tiên có tồn tại hay không thì không ai chân chính biết, tựa như bí ẩn của người ngoài hành tinh vậy.

Trên điểm này thì Phật giáo và Cơ đốc giáo đều như thế, nếu như thượng đế thật sự xuất hiện trong một giáo đường thì đoán chừng đám giáo đồ sẽ bị hù chết gần hết mất.

Đầu nguồn tín ngưỡng của mọi thứ đều là lực lượng tinh thần thần bí, không phải là thần chân chính.

“Đừng nói tới những thứ này nữa.” Diệp Thiếu Dương nói, “Em vẫn nên nói chuyện thực tế cho ta nghe đi, vì sao mà đệ tử ở Tiên Linh Sơn lại tới gây phiền phức cho các em?”

“Tư sau khi Tứ Sơn Thập Nhị Môn liên hợp để chấp chưởng Không giới, mặc dù giữa chúng ta không có quá nhiều sự hợp tác, nhưng đã không còn đánh nhau nữa, mà nguyên nhân là do trước đó chủ thượng bị phong ấn ở nhân gian, Thanh Khâu Sơn chúng ta cố gắng tự vệ, không có hành động gì, bây giờ chủ thượng đã trở về, lập thức phái người trấn giữ Giới Hà, cứ như vậy liền bị nhiều thế lực khác cảnh giác.

Chúng ta đã giải thích là vì đề phòng Thi Tộc xâm lấn nhân gian, cho nên mới phải làm như thế, nhưng rất nhiều thế lực không tin, lại mượn đề tài này để nói chuyện của mình, gây khó dễ với chúng ta. Chủ thượng tất nhiên không sợ bọn họ, nhưng ngài ấy sợ nhất là lỡ như khiến chuyện này huyên náo lên thì sẽ bị bọn Thi Tộc tìm lấy ra sơ hở, thực sự không có cách nào mới tới nhờ chủ nhân, xin ngài ở trước mặt mọi người, nói rõ tình huống một chút, hi vọng bọn họ có thể tin tưởng, phối hợp hành động với chúng ta, ít nhất thì cũng đừng cản trở chúng ta.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong, kìm lòng không được muốn mặng một tiếng con mẹ nó, ngay từ lúc bắt đầu nhiều tra sự kiện của lầu số năm, hắn chỉ coi đây là một việc linh dị thông thường, nhiều nhất thì đối thủ chỉ hơi khó chơi một chút, nào nghĩ đến những phản ứng dây chuyền như thế này, ngay cả thế lực ở Thanh Minh Giới cũng bị chấn động.

Tỉ mỉ nghĩ lại, hắn hoàn toàn có thể hiểu được nổi khó xử của Tiểu Cửu, dù sao hơn phân nửa tu vi của nàng cũng bị áp chế ở trong thân thể, thực lực không lớn bằng lúc trước, không thì nhất định sẽ không ủy khuất cầu toàn như vậy.

“Chỉ cần để cho ta giải thích chân tướng, không có đánh nhau hả?”

A Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cái này thì không xác định được, dù sao cái đám Tiên Linh Sơn kia cũng rất cố chấp hung hăng, mượn đề tài để nói chuyện của mình, dù sao cũng là một trong “Tứ Sơn”, ai cũng muốn áp đảo đối phương.”

Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt cái mũi của mình rồi nói: “Đại tỷ à nói chuyện để ý một chút đi, ta cũng là đạo sĩ đó.”

A Tử vội vàng che miệng, giống như mình đã phạm sai lầm cực lớn, khom người nói: “Nhất thời thất ngôn, xin chủ nhân trách phạt.”

Lúc này lại tới Diệp Thiếu Dương xấu hổ: “Khụ khụ, không có nghiêm trọng như vậy, ta chỉ đùa thôi.”

A Tử cười nói: “Chủ nhân ngài thật tốt. Đúng rồi, chủ thượng kêu ta chuyển lời cho chủ nhân, tận thực thuyết phục bọn họ, thái độ… À, tốt tốt một chút, pháp sư ở Thanh Minh Giới đã tu luyện không biết bao nhiêu năm, lại có cổ pháp truyền thừa, pháp sư nhân gian tuyệt không thể so sánh.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tuy nhiên vẫn không nhịn được mà sinh ra ý nghĩ kích động, đã sớm nghe nói pháp sư ở Thanh Minh Giới rất trâu bò, đến cùng là trâu bò như thế nào, mình rất muốn mở mang kiến thức một chút.

“À, sao em lại tên là A Tử thế?” Sau đó trên đường đi, Diệp Thiếu Dương tò mò nhịn không được mới hỏi một câu.