Diệp Thiếu Dương nói: “Đại khái là do Ma Tâm Thảo cách khá xa, cho nên không đủ nồng đậm.”
“Vậy tại sao chướng khí lại tràn lan đến bên này?”
Diệp Thiếu Dương bị cô hỏi như vậy, ngẩn ngơ đôi chút, suy nghĩ rồi nói: “Là vì quỷ dựng tường, để người bên ngoài không vào được?”
“Để người bên ngoài không vào được, vậy có thể cũng là để người bên trong không ra được.”
Diệp Thiếu Dương lộp bộp trong lòng, để người bên trong không ra được… Nơi này có ít cũng hơn ngàn học sinh, Vương Mạn Tư đến cùng là muốn làm gì?
Nghĩ đến nơi này, Diệp Thiếu Dương toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Trong sân trường là sương mù dày đặc, nhưng vẫn nhìn được chút ít, nhìn được đường đi hai bên.
Mấy ngày trước mới đi qua thư viện một lần, cho nên Diệp Thiếu Dương biết đường đi, dắt Nhuế Lãnh Ngọc tới thẳng thư viện, bởi vì là ban đêm cho nên ký túc xá đều đã tắt hết đèn, trong sân trường không nhìn thấy ai.
Đi vài phút đã tới thư viện, Diệp Thiếu Dương phát hiện sương mù phía trước thư viện mỏng manh hơn nhiều, ngoài cửa dường như có một bóng người, lúc tới gần Diệp Thiếu Dương mới thấy đó là Trương Tiểu Nhị, sau lưng còn vài người bảo vệ đang lạnh run cầm cập.
“Sư phụ, sư phụ anh đã tới!” Trương Tiểu Nhị kích động chạy tới, chụp lấy cánh tay hắn, nhìn qua chỗ khác, nói: “‘Bên đó có cương thi, sư phụ mau nhìn đi!”
Diệp Thiếu Dương kêu cô chờ một chút, quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện trong bán kính tầm năm mét xung quanh thư viện hoàn toàn không có sương mù, ngoài năm mét thì sương mù dày đặc.
Chẳng lẽ gần thư viện có vật trấn tà gì sao?
Diệp Thiếu Dương để Trương Tiểu Nhị đứng chờ ở đây, đi vòng quanh thư viện một vòng, không phát hiện có bất kỳ pháp khí hay linh vật gì, càng cảm thấy hiếu kỳ.
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn xung quanh, thấy một pho tượng ngay trước cửa thư viện, đi qua quan sát một hồi mới nói với Diệp Thiếu Dương: “Thì ra là ở đây.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, đây là tượng của một quân nhân, phía dưới còn một bài viết tóm tắt tiểu sử nhân vật, hóa ra là một tướng quân đã từng dẫn đầu bộ đội giải phóng Thạch Thành, đồng thời trả tự do cho Học Viện Ngoại Ngữ, miễn thu hỏa lực công kích.
“Hèn gì có thể trấn tụ tà khí.” Diệp Thiếu Dương giật mình, pho tượng vĩ nhân hay anh hùng đều mang theo chính khí, có thể trấn áp các loại tà khí bình thường, mà loại pho tượng đã nhiều năm như thế này, ngày ngày đều hấp thụ tinh hoa nguyệt nhật, đã có được chút linh khí.
Vì có mấy bảo vệ thực sự không muốn trở lại nơi trước đó, nên Diệp Thiếu Dương bày một pháp đàn ngay trước pho tượng tướng quân, nhóm lửa tam sắc hương ở bên trong, tam sắc hương vốn có thể đuổi quỷ, phối hợp với chính khí của trướng quân hẳn là có thể đảm bảo an toàn cho bọn họ.
Diệp Thiếu Dương giữ bọn họ lại, dặn họ không được đi lung tung, xong xuôi mới kêu Trương Tiểu Nhị dẫn đường, chạy tới nơi có cương thi, dọc đường đi nghe Trương Tiểu Nhị kể những chuyện đã xảy ra.
“Sau đó em liền điện thoại cho anh nhưng không gọi được, bọn em không còn cách nào cho nên tính ra khỏi trường học rồi tính tiếp, thế nhưng lại không tìm được lối ra, sau đó đi tới thư viện thì có tín hiệu, em tranh thủ thời gian gọi cho anh.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Báo động hoặc gọi xe cứu thương thì sao?”
“Người đều đã chết, báo động hoặc gọi xe cứu thương cũng vô dụng thôi, mà cương thi kia đã bị em dán phù lên, lỡ như được ai khác giải thoát, đả thương người thì làm sao bây giờ.”
“Em làm đúng.” Diệp Thiếu Dương nói, những việc sự kiện linh dị này thì tốt nhất là đừng nên kinh động nhiều người.
Trương Tiểu Nhị nói xong, lúc này mới có thời gian chào hỏi Nhuế Lãnh Ngọc, mở miệng kêu một tiếng “Sư nương”, khơi dậy việc kia, khiến Nhuế Lãnh Ngọc rất là quẫn bách, còn không thể phản bác.
Đi theo Trương Tiểu Nhị tới tòa nhà kia, Diệp Thiếu Dương liếc mắt liền thấy người bảo vệ mà cô nói kia đang nằm trên mặt đất, mặt dán Định Thi Phù.
“Cái phù này là em vẽ?” Diệp Thiếu Dương nhìn linh phù hỏi.
“Đúng vậy, gần đây em đang luyện tập vẽ phù cho nên vẽ rất nhiều linh phù cơ bản, vừa vặn phát huy được tác dụng, có ổn chưa sư phụ?”
“Miễn cưỡng được.” Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn tòa nhà đen ngòm tối thui đối diện.
“Đúng rồi sư phụ, bên trong còn có quỷ, hồi nảy em có thấy!”
Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Em lên xem thử đi, cẩn thận một chút. Anh đi kiểm tra chung quanh.”
Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu, lấy một cây đèn giống đèn pin trong balo ra, nhưng ánh sáng phát ra lại là tia hồng ngoại.
Diệp Thiếu Dương không biết đây là cái gì, nhưng suy đoán chắc hẳn là thứ dùng để kiểm tra quỷ hồn, không để ý tới cô nữa, đốt Tam Sắc Liên Hoa Đăng lên, cùng Trương Tiểu Nhị đi vòng quanh tòa nhà.
“Sư phụ, một mình sư nương đi lên mà người yên tâm sao?”
“Quỷ yêu tầm thường không thể tổn thương được nàng.”
“Kia… Lỡ như Vương Mạn Tư ở đó thì sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái rồi nói: “Anh ngược lại hy vọng Vương Mạn Tư ở đó.”
Nếu Vương Mạn Tư đồng ý đơn đấu với mình thì Diệp Thiếu Dương cầu còn không được.
Đi vòng quanh một vòng, kết quả ngọn lửa của Tam Sắc Liên Hoa Đăng hướng vọt vào bên trong tòa nhà, điều này nói rõ có tà vật ở trong đó, chung quanh thì không. Cuối cùng Trương Tiểu Nhị dẫn đường đi vào trong, hai người đi lên cầu thang, đụng một vách tường có treo bảng tên.
Diệp Thiếu Dương nhìn sơ qua, yên lặng nói: “Đây là nhà lầu của vài thập niên trước, chính xác hơn là ba mươi ba năm trước.”
“Ba mươi ba năm trước…” Trương Tiểu Nhị dường như nghĩ ra cái gì, thất thanh nói: “Người nói là nhà lầu mà lúc Vương Mạn Tư còn sống?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, lúc này nghe thấy một tiếng rít truyền từ lầu trên xuống, không phải âm thanh của Nhuế Lãnh Ngọc, thế là đi tới phía trước, ngửa đầu nhìn lên, chỉ chốc lát đã thấy Nhuế Lãnh Ngọc đi xuống, ném một đồ vật nhìn giống như rong biển xuống đất, đã khô héo.
Địa Ngục Ma Tâm Thảo. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra, ở giữa còn có da mặt người vặn vẹo, nhìn rất khiếp người.
“Có một con Tà Linh, dùng da mặt này để hoạt động, sau khi bị em giết thì nhục thân liền hóa thành rong biển, đây chính là Địa Ngục Ma Tâm Thảo sao?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, suy đoán gương mặt này hẳn là của người bảo vệ đã chết kia.
“Em đã đoán đúng, Vương Mạn Tư lợi dụng Địa Ngục Ma Tâm Thảo, câu hồn sau khi giết người, lại dùng da mặt mô phỏng bộ dạng của đối phương, tạo thành Tà Linh.”
Diệp Thiếu Dương tính gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình tới nhặt xác, mở điện thoại ra mới biết không có tín hiệu.
“Tín hiệu ở đây đã bị âm khí cắt đứt.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Nếu anh muốn gọi điện thì có thể dùng đồng hồ đeo tay của em.”
“Không cần gấp đâu.” Diệp Thiếu Dương đứng lên, ngước nhìn lầu trên, nói tình huống đã điều tra sơ qua với Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh người, nói: “Cái này nhất định là do Thanh Minh Giới khuếch trương, bao trùm tòa nhà vốn có kia, nói đơn giản chính là nó phóng thích tòa nhà mà trước kia nó đã giam cầm ra, khôi phục dáng vẻ của ba mươi ba năm trước.”