Nữ tử rất trẻ trung, thần sắc lạnh lùng, có tư thái một nhân vật khó đụng vào. Tuy nhiên trong thần sắc lạnh lùng lại lộ ra một tia khí tức tà mị của yêu nữ.
Nàng là đại biểu đệ tử đời thứ hai Huyền Không Quan: Tô Mạt. Bên cạnh nàng là Trương Vân, tiểu nữ hài kia là trẻ mồ côi của Lão Tam Huyền Không Tứ Tú: Tú Tú.
Vô Cực Thiên Sư và Vô Niệm Thiên Sư sau khi chết, Tô Mạt dẫn đầu một đám môn nhân xử lý tang sự, dựa theo quy củ Đạo môn, làm đạo trường vãng sinh 33 ngày, ám hợp số lượng “Tam thập tam thiên”.
Hôm nay, đạo trường đã kết thúc, Tô Mạt lập tức phân phó tất cả môn nhân, để bọn họ trở lại thế gian, đường ai nấy đi.
Trương Vân đưa mắt nhìn mấy đầu thuyền càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất, trái tim cũng lạnh dần, hít một hơi, nói với Tô Mạt: “Sư tỷ, bọn họ đi lần này, Huyền Không Quan đã đoạn hương hỏa.”
Tô Mạt quay đầu lại, nhìn qua đỉnh núi và bảo tháp sụp đổ, nói: “Từ nay về sau, nhân gian không còn Huyền Không Quan.”
Tú Tú nghe xong, nước mắt liền rơi xuống, kéo tay Tô Mạt, lẩm bẩm nói: “Vậy chúng ta phải đi đâu…?”
Tô Mạt lấy từ trong túi ra một cái chuông đồng to cỡ nắm tay, đây là vật mà Vô Cực Thiên Sư lưu lại, dùng hồn lực của y để rèn đúc, tế luyện hình thành linh vật, nói là dùng để lay động trước mặt Chuyển Thế Quỷ Đồng. Tiếng chuông có thể làm thức tỉnh lệ khí sâu trong nội tâm của hắn, khiến hắn hiện hình.
“Sư phụ và sư bá đều bị ba sư đồ Mao Sơn hãm hại, Thanh Vân Tử thì thôi, còn Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương, thù diệt môn, ta sẽ tính trên đầu bọn chúng!”
Trương Vân hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cần có thể báo thù, ta chết không có gì đáng tiếc. Tuy nhiên Diệp Thiếu Dương kia pháp lực cao thâm, sư tỷ nhiều nhất cũng chỉ ngang tay với hắn. Về phần Đạo Phong, hắn cũng không phải là người đơn giản...”
Tỷ đệ hai người luôn luôn tự cho mình là siêu phàm, xưa nay không xem các đệ tử thiên tài trong đại môn phái ra cái gì, ở giới pháp thuật nhân gian, cũng coi là nhân vật số một số hai trong đám đệ tử đời thứ ba, nhưng trận chiến Huyền Không Quan ngày đó, triệt để khiến bọn họ chấn động. Đạo Phong có thể chính diện nghênh chiến Vô Cực Thiên Sư, không rơi vào thế hạ phong, chỉ bằng điểm này, cũng tuyệt đối không phải người mà bọn họ có thể đối phó được, không thể không phục.
Lại càng không cần phải nói, bên người Đạo Phong còn có một kẻ thực lực không dưới Diệp Thiếu Dương: Hỗn Độn Thiên Ma...
Tô Mạt nói: “Ta đã sớm nghĩ kỹ, Huyền Không Quan chúng ta tại Không giới Thanh Minh Giới còn có một thế lực, là mấy vị sư huynh sư tỷ trước kia xuất sư thành lập, chúng ta tạm thời đi tìm họ nương tựa, cùng nghĩ biện pháp.”
Trương Vân nghe xong lập tức cũng đồng ý, nói: “Tốt, vừa vặn cũng có cơ hội tu luyện một phen.”
Tô Mạt cúi đầu nhìn thoáng qua Tú Tú: “Ngươi không phải vẫn muốn biết cha ngươi đang ở đâu sao, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
“Thật?”. Tú Tú hưng phấn nhảy dựng lên, sau đó hỏi: “Cha ta tại Thanh Minh Giới…? Ông có phải rất lợi hại hay không?”
“Đương nhiên, nhân gian cũng bất quá chỉ là cái ao nước nhỏ, chỉ có thể nuôi ra cá trắm cỏ, vĩnh viễn không nuôi ra Chân Long. Thanh Minh Giới mới là sân khấu chân chính của pháp sư, đi thôi.”
Tô Mạt nói xong, dẫn đầu nhảy xuống, trên bờ biển khi thủy triều rút xuống tìm được một cái hang động trong đống đá ngầm, cũng không cởi quần áo, trực tiếp nhảy vào đống đá ngầm. Trương Vân và Tú Tú đuổi theo...
Quỷ vực không có phân chia ngày đêm, bầu trời vĩnh viễn chỉ là một màu xanh đậm lộ ra sự u ám, có linh vật phi thăng, tựa như nhật nguyệt tinh thần, phát tia sáng màu đồng cổ. Mà trong quỷ vực thứ phát sáng có rất nhiều, cho nên cũng không thiếu ánh sáng.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đi vòng quanh tường thành Phong Đô Thành, xuyên qua một bãi cỏ xanh và rừng cây, xa xa hiện ra một bóng núi to lớn.
Bởi vì hai người hiện tại là hồn thể, có thể ngự phong mà bay trong khoảng cách gần, tốc độ cũng không chậm.
“Đoạn Hồn Nhai là nơi nào, em từng nghe nói qua nhưng chưa từng đi.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, mình dù sao cũng là pháp sư dân gian, mà trong Âm Ti vẫn luôn là đại lão hai tông Đạo Phật chưởng khống, lui tới rất ít với pháp sư tán tu dân gian. Nhuế Lãnh Ngọc cũng rất ít đi âm, đối với tình huống quỷ vực, hiểu rõ cũng không nhiều.
Diệp Thiếu Dương nói: “Danh tự này nghe vào, không biết còn tưởng rằng là cái nơi thương tâm mất hồn gì, kỳ thật không phải. Ba chữ Đoạn Hồn Nhai, ý trên mặt chữ: Đoạn hồn, cũng chính là tàn hồn, vách núi này là căn cứ bán hồn quỷ tại Quỷ vực.”
Thấy Nhuế Lãnh Ngọc không hiểu, Diệp Thiếu Dương kéo tay của nàng, vừa đi đường vừa giải thích:
“Em biết không, nhân gian có rất nhiều bán hồn quỷ, các loại nguyên nhân hình thành đều có. Bán hồn quỷ không thể đầu thai, có vài nhân hồn là bán hồn quỷ, linh trí bất diệt, sẽ ở nhân gian tìm kiếm tàn hồn mất đi của mình. Có người lại bắt đầu tà tu, không đề cập tới.
Còn có một số nhân hồn mất đi mấy sợi tàn hồn, nếu như bị quỷ sai hoặc pháp sư gặp được, liền sẽ xử lý cho đến âm phủ, miễn cho bị người khác lợi dụng. Đại Đế thương hại những tàn hồn này, thế là mở Núi Sinh Tử. Trong Núi Sinh Tử có Đoạn Hồn Nhai, chính là chỗ đặt chân cho bọn chúng.
Vừa hay, bên trên Đoạn Hồn Nhai có một gốc cây Tử Vi, có thể phóng xuất ra linh khí, tẩm bổ những tàn hồn này, để bọn chúng giữ hồn lực, và cũng để có một nơi cư trú, có thể đợi chờ chủ hồn trước đến tìm kiếm mình.
Đương nhiên cũng có rất nhiều nhân hồn còn ở tại chủ hồn, sợ bị người hại, chủ động đầu nhập dưới cây Tử Vi, chờ đợi có quỷ sai hoặc pháp sư tìm được tàn hồn mình đưa tới, có thể tụ hồn, tiến về Âm Ti báo đạo...”
Nhuế Lãnh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Nghe rất thê lương, cũng rất ấm áp.”
Tiến vào Núi Sinh Tử, đi con đường hướng Đoạn Hồn Nhai, chỉ có một sơn cốc nhỏ, lúc hai người đi qua chung quanh có không ít quỷ ảnh, cũng đều đang phiêu phiêu, độ trong suốt sâu có nông có. Nhuế Lãnh Ngọc không cần Diệp Thiếu Dương nói, cũng biết đây đều là tàn hồn, càng tiếp cận trong suốt, nói rõ hồn phách càng là không được đầy đủ, thần sắc chất phác, ngay cả linh trí đều đã mất đi, chỉ là dựa vào bản năng tới đây.
Cũng có một chút, đỉnh đầu có linh quang, là bị quỷ sai hoặc pháp sư tác pháp đuổi chạy tới.
Còn có một số nhân hồn chỉ là thiếu một hai phách, cùng quỷ bình thường không có gì khác biệt, nhưng không thể luân hồi, ngay cả tư cách ở tại Uổng Tử Thành làm quỷ dịch cũng không có, chỉ có thể đến Đoạn Hồn Nhai, chờ đợi tàn hồn quy vị, mấy loại này sắc mặt đau khổ, than thở.
“Tiểu hỏa tử, ta nhìn hai người các ngươi hồn phách hoàn chỉnh, tự nhiên tới nơi này làm gì?”
Sau lưng có một quỷ hồn tương đối hoàn chỉnh chạy lên, tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương xem xét, là một lão giả sáu bảy mươi tuổi, thế là trả lời một câu: “Chúng ta sang đây xem phong cảnh.”
“Phong cảnh, nơi này có phong cảnh gì?”
Lão quỷ thở dài: “Ta thật không muốn tới đây a, hồn phách bị người rút một sợi, không làm sao được.”
Lão quỷ này thật coi bọn họ là quỷ, đáp lời xong, liền đi theo bọn họ. Lão trên đường đi lao thao, nói chuyện không đâu, Diệp Thiếu Dương mặc kệ nhưng cũng không nỡ xua đuổi, đành phải tùy lão.