”Có chớ… bự hơn ngài một chút.” Dưa Dưa sờ ngực của hắn, phỏng đoán.
Diệp Thiếu Dương nổi một lớp da gà, đẩy tay của nó ra, hỏi: “Bao lớn?”
“Tôi vừa sờ đến liền bị đánh, sao biết được. Hay là ngài đi sờ thử đi!”
“Ta mà đi thì không chỉ bị đánh thôi đâu!”
Diệp Thiếu Dương không đùa với nó nữa, cuộn chăn mền ngủ tiếp, lại ngủ không được nữa, trong lòng mắng 180 lần Trương Tiểu Nhị lừa người, đành ngồi dậy rời giường đến bên cửa sổ hóng gió.
Bên ngoài trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn, Diệp Thiếu Dương đón gió hít sâu, lông mày đột nhiên nhíu lại, hắn phát hiện bên ngoài trời trong vắt, căn bản cũng không có sương mù.
Mình ở cư xá này cách đại học không bao xa, nếu như bên kia nổi sương mù, phía bên mình hẳn là cũng không cách nào tránh khỏi, vậy mà mình từ lúc rời giường đến nay chừng mười phút lại không nhìn thấy sương mù đâu, không có khả năng tán đi nhanh như vậy?
Tuy nhiên nghĩ lại, mình đang ở vùng núi, sương mù vùng núi luôn luôn nồng hơn so với nội thành, cũng tán chậm hơn. Vừa nghĩ như thế hắn liền bình thường trở lại.
Nghĩ đến Nhuế Lãnh Ngọc xế chiều hôm nay trở lại, Diệp Thiếu Dương trong lòng đắc ý, mơ tưởng một phen, sau đó đi gõ cửa phòng Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ còn mặc váy ngủ tối hôm qua, có chút mơ màng buồn ngủ, càng lộ vẻ đáng yêu.
Diệp Thiếu Dương buồn bực nói: “Cô cũng đi ngủ?”
“Tôi không cần đi ngủ, nhưng thân thể này cần bảo dưỡng, mỗi đêm tôi đều nhập định dưỡng thần.” Tuyết Kỳ vuốt vuốt tóc rối bời: “Sáng sớm gọi tôi làm gì?”
“Cô ăn điểm tâm gì?”
“Một cốc sữa bò, hoặc là sữa đậu nành.”
“Được, vậy… “. Diệp Thiếu Dương xoa xoa tay: “Hôm nay Lãnh Ngọc trở về, ta muốn tặng quà cho nàng, cô tốt xấu gì cũng là con gái, giúp ta tham khảo một chút.”
Tuyết Kỳ cười lên, nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao trước kia ngài không tặng quà cho cô ấy?”
“Không có, lần đầu tiên đưa quà, ta cơ hồ không có thẩm mỹ.” Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng.
“Tốt, vậy ngài đi mua đồ ăn trước đi!” (Yêu phó mà sai chủ như sai nô =))))
Diệp Thiếu Dương lập tức đi ra ngoài, mua đồ ăn về, Tuyết Kỳ đã đổi lại một bộ váy khác, đang đánh răng.
Ăn xong điểm tâm, hai người cùng nhau ra ngoài, Diệp Thiếu Dương dẫn Tuyết Kỳ đi ra ngoài, dựa theo chỗ cô chỉ, đi trước tiệm hoa mua một bó hoa hồng, sau đó Tuyết Kỳ giúp hắn chọn một chiếc nhẫn bạch kim, phong cách rất đơn giản, chỉ có một viên ngọc nho nhỏ mà lại bỏ ra hai ngàn đồng. Diệp Thiếu Dương đau lòng nhe răng, nhỏ giọng hỏi Tuyết Kỳ: “Ta cũng không phải là cầu hôn, mua mắc như vậy làm gì?”
Tuyết Kỳ liếc hắn một cái, nói: “Loại người như ngài, độc thân cho đến hết đời đi!!!”
Từ cửa hàng đi ra, lúc vào thang máy, một nam sinh đi vào, liếc nhìn Tuyết Kỳ, lập tức làm vẻ mặt tươi cười: “Tuyết Kỳ!”
Tuyết Kỳ mặt đen lại, con mắt đảo một cái, kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, mặt ngọt ngào nói: “Oppa, chúng ta đi mua một ít đồ ăn vặt, sau đó đi xem phim đi, em muốn ăn kem ống, vị bắp ngô.”
Diệp Thiếu Dương không rõ tình huống liền chấn kinh tại chỗ, vừa muốn mở miệng hỏi cô có phải bị quỷ nhập hay không, Tuyết Kỳ đã bấm sau lưng hắn một cái, hỏi nam sinh trước mặt: “Anh tới đây làm gì?”
“Anh…” Nam sinh nhìn cô, lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nét mặt mơ hồ.
Tuyết Kỳ tựa đầu vào vai Diệp Thiếu Dương, ngọt ngào y như cô vợ trẻ đang trong thời kỳ trăng mật với chồng, chỉ vào Diệp Thiếu Dương, nói: “Đây là bạn trai em.”
Nam sinh giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương một chút, nói: “Sao già thế?”
Diệp Thiếu Dương nghe lời này, muốn đi lên đạp cậu ta một cước.
Tuyết Kỳ hừ một tiếng, nói: “Ai cần anh lo, em thích người lớn tuổi hơn em đó. Đi thôi Oppa, chúng ta đi xem phim.”
Dưới con mắt ghen ghét của nam sinh, hai người vội vàng đi xa.
Đi thẳng ra cửa hàng, Tuyết Kỳ mới buông Diệp Thiếu Dương ra, thở dài một hơi nói: “Được rồi, sau này có thể hắn sẽ không quấn lấy tôi nữa!”
Diệp Thiếu Dương đã hiểu, hỏi: “Nam sinh kia là ai?”
“Đối diện nhà Vũ Tình tỷ có một học sinh trung học suốt ngày theo đuổi tôi…” Tuyết Kỳ vừa phiền não lại có chút thẹn thùng nói.
Diệp Thiếu Dương tưởng tượng có thể hiểu được, Tuyết Kỳ mới mười ba mười bốn tuổi, bề ngoài nhìn như học sinh cấp hai, bộ dáng lại xinh đẹp dễ thương, chả trách mấy nam sinh tuổi dậy thì mê đắm.
“Cho nên cô liền bắt ta làm bia đỡ đạn?”
Tuyết Kỳ nói: “Có gì không tốt?”
Diệp Thiếu Dương im lặng, nói: “Nếu là ít người thì cũng thôi đi, vừa rồi nhiều người như vậy, cô không thấy những người kia suýt chút nữa coi ta thành cầm thú dụ dỗ thiếu nữ à?”
Tuyết Kỳ hé miệng cười, an ủi: “Được rồi, tay nè, cho ngài miễn phí nắm đó, ngài thỏa mãn chưa?”
Diệp Thiếu Dương cười xấu xa nói: “Còn dám thu lệ phí?”
Tuyết Kỳ vốn định đánh hắn một quyền, nhưng trước công chúng lại không tiện ra tay, thế là dùng sức đạp vào chân của hắn, lần này cô dùng tới điểm tu vi, Diệp Thiếu Dương không phòng, bị đạp một cái, mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng, che miệng miễn cho hét ầm lên.
Tuyết Kỳ vụt chạy ra xa.
Nhuế Lãnh Ngọc một giờ trưa mới đến. Diệp Thiếu Dương bồi tiếp Tuyết Kỳ đi dạo một hồi trên đường dành cho người đi bộ, đi ngang qua một chỗ bán vé xem phim, Tuyết Kỳ chọn ba tấm vé xem phim, giao cho Diệp Thiếu Dương.
“Cô thật muốn đi xem phim?”
“Đúng vậy a. Fantastic Beasts and Where to Find Them, nghe nói hay lắm, đáng tiếc Vũ Tình tỷ gần đây bận việc, không có thời gian đi chung với tôi, đành tự mình đi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy cô mua ba tấm vé làm gì?”
“Cho hai người các ngài đó, đợi chút nữa Lãnh Ngọc tỷ đến, ngài dẫn nàng tùy tiện đi ăn một chút gì đó, sau đó liền đi xem phim, phim hết đại khái cũng là 5 giờ, hai người có thể đi uống chút cà phê, sau đó đi ăn tối. Nhớ kỹ chọn nhà hàng nào đặc sắc một chút, tôi chỉ có thể giúp đến đây. Tôi đi xem phim.”
“Ơ… Cô không đi theo bọn ta à?”
“Không làm bóng đèn.” Tuyết Kỳ cầm lon nước ngọt quơ quơ, lanh lợi rời đi.
Diệp Thiếu Dương nhún vai, nghĩ thầm cô bé này thật đúng là đáng yêu.
Ven đường tùy tiện ăn một phần mì xào thêm trứng gà, Diệp Thiếu Dương đi tiệm hoa lấy hoa tươi, sau đó chạy thẳng đến nhà ga, lòng tràn đầy mong chờ, đợi nửa giờ, xe lửa Nhuế Lãnh Ngọc ngồi cuối cùng vào trạm, người xuống xe lục tục đi ra.
Diệp Thiếu Dương lập tức bày ra một tư thái tự nhận là đẹp trai nhất, đem hoa tươi giấu ra sau lưng, định cho Lãnh Ngọc một sự bất ngờ.
Hoa tươi cộng thêm nhẫn, không chừng Lãnh Ngọc kích động hôn mình mất.
Diệp Thiếu Dương đang tưởng tượng thì thấy Nhuế Lãnh Ngọc từ trong đám người đi tới, nhưng mà… Nàng không phải đi một người. Bên cạnh nàng còn có một nam nhân, trên đầu đội một chiếc mũ, không nhìn thấy gương mặt, nhưng nhìn quần áo trên người, tuổi tác cũng không lớn.
Mấu chốt là, Nhuế Lãnh Ngọc đang khoác vai của hắn.
Cái quái gì thế này?
Diệp Thiếu Dương nhìn hình thể nam tử này, cũng không phải là sư huynh Hồ Vượng của nàng, vậy thì là ai? Ai đáng để nàng thân mật như vậy?