Diệp Thiếu Dương nghe lời này không khỏi nhíu mày.
Phương tây tự nhiên có Địa Phủ Phương Tây, chế độ xây dựng khác Địa Phủ Hoa Hạ, nhưng
công thể giống nhau, tựa như các quốc gia nhân gian cũng có từng chính thể, khác biệt duy
nhất chính là, triều đình Âm Ti khác nhau không tồn tại trên cùng một mặt phẳng, giống như
trong không gian đa duy đa chiều vậy, bình thường sẽ tuyệt đối không qua lại.
Bởi vậy, Dương Thần Vũ nói về Dis, Diệp Thiếu Dương chưa từng nghe qua, cũng không có
lòng tìm hiểu, thứ để hắn nghi ngờ không phải là cái này, mà là một vấn đề khác: Là ai hạ
nguyền rủa Hạng Tiểu Vũ?
Hắn hỏi Dương Thần Vũ vấn đề này, kết quả Dương Thần Vũ trả lời càng làm cho hắn giật
mình: “Đương nhiên là chính Hạng Tiểu Vũ.”
“Tiểu sư thúc lần thứ hai vào trường học có lưu lại một phong di thư gửi cho tông môn, bởi vì
vội vàng, không có công phu giảng thuật toàn bộ quá trình. Thế nhưng hắn đã nhắc đến một
điểm, chính là sau khi Vương Mạn Tư phá trận pháp xong, hắn mang theo hai người Ngô Tang
sư thúc và Lý Tố Chân chạy trốn, mình bị trọng thương, hắn dùng Hill thuật, hấp thụ pháp lực
hai người, nhưng chỉ bằng sức mạnh của một người, đã không đủ để cùng Vương Mạn Tư đối
kháng.
Bởi vậy, hắn mới nghĩ đến dùng nguyền rủa Dis với mình, sau khi trúng thuật nguyền rủa, linh
hồn của hắn sẽ bị phong ấn ở bên trong nhục thân, hình thành một loại thi xác, bách tà bất xâm,
cho dù là Vương Mạn Tư, cũng vô pháp tổn hại thi thể và hồn phách của hắn, hắn làm như vậy,
kỳ thật không phải là vì lưu đường sống cho mình.
Hắn trong di thư đã nêu, Vương Mạn Tư sau khi phát điên muốn kéo hắn vào không gian
phong ấn, dùng thi thể của hắn chế tác thành quỷ thi, khống chế hắn đi giết người, đến lúc đó,
hồn phách của hắn thanh tỉnh, nhưng lại không thể không chịu nổi khi bị Vương Mạn Tư
khống chế, nguyên nhân Vương Mạn Tư làm như thế, chắc hẳn các ngươi cũng có thể nghĩ
đến.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, lập tức nghĩ đến, Hạng Tiểu Vũ khinh bỉ hết thảy tà
vật, tự xưng là người chính đạo giới pháp thuật, đồng thời bởi vì Vương Mạn Tư là cương thi,
mới đối với nàng hạ sát chiêu như vậy. Nếu như có thể để cho hắn biến thành tà vật mình chán
ghét nhất, đồng thời lợi dụng hắn đi giết người, mà hồn phách của hắn lại bất lực, đối với Hạng
Tiểu Vũ mà nói, đây mới là nhục nhã lớn nhất và thống khổ nhất.
Một chiêu này, so với giết hắn, để hắn hồn phi phách tán thì tàn ác và nhẫn tâm hơn.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua thi thể Hạng Tiểu Vũ, nói: “Bất quá hắn không phải đã lưu lại
phong thư cho các ngươi, để tương lai các ngươi có thể cứu hắn sao? Hắn mà sống lại, cũng sẽ
là một bộ quỷ thi!”
Lý Đồng nghe thấy lời này, lập tức có chút cáu, vừa muốn tranh cãi, Dương Thần Vũ đã đưa
mắt liếc ra ý với cô, khiến cô lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thần Vũ nói: “Ngươi có chỗ không biết, nguyền rủa Dis, không phải đơn giản như
ngươi nghĩ. Người trúng nguyền rủa, hồn phách bị phong bên trong thân thể, vĩnh thế không
được siêu sinh, đây là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, nếu có người cưỡng ép giải chú, để phụ
thân, hắn tạm thời sẽ là quỷ thi. Thế nhưng, lúc thi triển nguyền rủa, hồn phách của hắn tương
đương đã bị bán cho Dis, hồn lực từng chút tiêu tán, cuối cùng hồn phách sẽ rơi vào Địa Ngục
phương tây, vạn kiếp bất phục.”
Ba người Diệp Thiếu Dương nghe xong, chấn kinh tại chỗ.
“Có loại sự tình này?”. Diệp Thiếu Dương kinh hãi, thân là Thiên Sư Đạo môn, hắn rõ ràng
không hiểu lắm về thuật nguyền rủa phương tây, chợt nghe xong, có chút làm người ta kinh sợ.
Dương Thần Vũ nói: “Tiểu sư thúc để lại cho chúng ta phong thư, cũng chỉ là nhắc nhở chúng
ta, một khi Vương Mạn Tư trở lại, sẽ cứu tỉnh hắn, bởi vì chỉ có hắn hiểu rõ nhất Vương Mạn
Tư, có biện pháp đối phó với nàng. Còn chính hắn, tất nhiên sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.”
Nói đến đây, nhịn không được nhìn thoáng qua thi thể Hạng Tiểu Vũ, thở dài: “Tiểu sư thúc vì
diệt thi, đã hi sinh đến mức này, thực sự là quá vĩ đại.”
Nếu như trước đó nghe được câu này, Diệp Thiếu Dương còn cảm thấy hơi quá, nhưng hiện tại
hắn đã biết chân tướng, trong lòng cũng là xúc động không thôi, mặc kệ Hạng Tiểu Vũ phong
ấn Vương Mạn Tư là đúng hay là sai, chí ít, làm một pháp sư có thể hi sinh chính mình vì
nghiệp lớn, hoàn toàn có thể khiến cho người ta tôn trọng.
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Thuật nguyền rủa này, không có cách nào có thể
giải?”
Dương Thần Vũ lắc đầu: “Không có. Nguyền rủa một khi tạo ra, liền không có cách nào giải
trừ, không chết không thôi, đây chính là nguyền rủa.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc không nói gì.
Dương Thần Vũ nói: “Quả nhiên bị Tiểu sư thúc nói trúng, Vương Mạn Tư hiện nay chẳng biết
tại sao giải khai phong tỏa không gian, lại trở về sinh sự, cho nên chúng ta muốn cứu tỉnh Tiểu
sư thúc, hiệp trợ hắn giết chết Vương Mạn Tư!”
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Dương Thần Vũ lại nói: “Thực lực của ngươi, chúng ta đều
phục, chúng ta bây giờ muốn mở nguyền rủa, lúc thi pháp, nhất định phải có một pháp sư
cường đại giúp chúng ta khóa lại kim ấm, triệt tiêu lực nguyền rủa mới có thể thành công, vừa
vặn có ngươi ở đây, chúng ta cũng không cần đi tông môn mời người.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Kim ấm là cái gì?”
“Là vật trong tay hắn đấy, phàm là thi triển nguyền rủa, đều phải có một cái tín vật, dùng dung
nạp và phóng thích lực lượng nguyền rủa, cái này là Tiểu sư thúc năm đó lúc thi triển nguyền
rủa Dis dùng làm tín vật.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không hiểu nhiều về nguyền rủa, ngươi bảo ta phải làm sao?”
Dương Thần Vũ nói: “Rất đơn giản, lúc tác pháp ngươi chỉ cần nắm chặt tín vật, dùng cương
khí bao lấy, tạm thời chặt đứt khống chế sức mạnh của nguyền rủa với thi thể là được.”
“Vậy thì đơn giản, tới đi.”
Mặc dù trước đó mọi người có mâu thuẫn nhưng cũng là việc rất nhỏ, huống chi mình đã có
chỉnh bọn họ rồi, có tức giận gì cũng đã sớm tiêu tan. Hiện tại mọi người vì cùng chung mục
đích tác pháp, Diệp Thiếu Dương không tiếc hỗ trợ bọn họ.
Hai người mời Diệp Thiếu Dương nhảy xuống hầm mộ, bọn họ một trái một phải đứng hai bên
thi thể Hạng Tiểu Vũ, dùng khăn tay trắng noãn che lại mặt của hắn, tiếp đó lấy ra hai cây
châm hình mũi khoan nhỏ đâm vào hai bên huyệt Thái Dương của hắn, rồi nói với Dương Thần
Vũ: “Dĩ tam thần chi danh, khai giải ác chi trớ chú, kiến tử như sinh, kiến nhân vô ưu…” (Lấy
danh tam thần, giải ác nguyền rủa, thấy chết như sinh, thấy người vô sầu)
Diệp Thiếu Dương nghe xong chú ngữ, cũng cảm giác được giống như là chú phương tây, nghĩ
thầm môn phái Hồng Kông bên kia xác thực là vô cùng cởi mở, đại lục bên này lại không được
như vậy, một trăm năm trước, nghe nói phàm là tu luyện pháp thuật ngoại bang còn bị đối đãi
như là tà tu, nghiêm trọng còn bị chém đứt pháp căn, cả đời cũng không thể tu luyện lại pháp
thuật.
Niệm mấy lần chú ngữ, Dương Thần Vũ nhìn Diệp Thiếu Dương nhẹ gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lập tức nắm chặt hai tay Hạng Tiểu Vũ, mang cương khí bức đến tay, bố trí
ra một đạo kết giới, tính bảo vệ cả hai tay Hạng Tiểu Vũ và cái tín vật kia.
Mặc dù nghe ý của bọn họ, lực nguyền rủa tựa hồ rất khủng bố, nhưng Diệp Thiếu Dương đối
với mình rất có lòng tin, là vì từ khi tu luyện đại chu thiên tâm pháp, cương khí thể nội tạo ra so
với trước kia tốc độ nhanh hơn gấp mấy lần, cương khí đơn thuần trình độ thâm hậu, ngoại trừ
Đạo Uyên Chân Nhân là hóa thạch sống của giới pháp thuật, còn lại hắn nghĩ không còn ai có
thể so sánh với mình.
Nhìn hai người Dương Thần Vũ tác pháp, Diệp Thiếu Dương liền thấy tín vật trong tay sáng
lên, tiếp đấy quả nhiên có một cỗ lực lượng kinh khủng từ miệng ấm vọt ra.
Diệp Thiếu Dương đã sớm có chuẩn bị, dùng cương khí gắt gao ngăn trở.