Ngươi không lo lắng ta giết người sao, được, ta đây liền giết cho ngươi xem! Để cho người ngươi hối hận tất cả những gì mình đã làm ra. Nếu như không có Hạng Tiểu Vũ ở một bên chứng kiến, thì những việc làm đó cũng liền mất đi ý nghĩa —— cô ta thật không có đạo lý trọng việc tàn sát mọi người.”
Nghe Tạ Vũ Tình nói xong, Diệp Thiếu Dương cùng Trương Tiểu Nhị đều gật đầu.
Trương Tiểu Nhị nói: ” Đúng, lúc nãy Vương Mạn Tư nói, nàng muốn giết sạch mọi người, đây là ý gì, đem mọi người ở nhân gian đều giết sạch sao?”
Diệp Thiếu Dương bạch nàng liếc mắt, “Ngươi cảm thấy khả năng sao? Coi như là Vô Cực Quỷ Vương cũng không dám nói tàn sát tất cả mọi người, cô ta nói, chắc là giết sạch toàn bộ người ở trường học, cũng giống như năm đó vậy.”
“Cứ coi như là tàn sát mọi người ở trường học... Cô ta như thế nào mới có thể làm được, liên tục giết người?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Không đơn giản như người nghĩ đâu, bây giờ có thể kết luận, cô ta tuy là thần thức nhưng có thể hành động, đồng thời lợi dụng Ma Tâm Thảo hóa thân Phi Cương, nhưng trên thực tế của bản tôn của cô ta vẫn bị phong ấn ở bên trong không gian kia, nếu không… Cô ta một mạch trực tiếp giết người là được, không có khả năng dùng phương pháp phức tạp như vậy. Hơn nữa, ta trước khi đang trong thời điểm chiêu hồn Lý Tố Chân, có thể cảm giác được hồn phách của bà ấy là ở trong một không gian khác.”
Tạ Vũ Tình trầm ngâm một chút nói: “Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?”
“Tình huống bây giờ khá là rõ ràng: Chỉ cần tìm được nữa vào của không gian này, ta đi vào thu nàng là được.”
“Chỉ đơn giản như vậy?” Tạ Vũ Tình nhíu mày.
“Cái ta nói là mục đích, còn quá trình này sẽ gặp phải nguy hiểm cùng biến cố gì đó cũng không biết. Còn nữa, Vương Mạn Tư nếu là em gái Nữ Bạt, Nữ Bạt hiện tại cũng đã trốn thoát, Vương Mạn Tư lại có thể dùng được một chút tu vi, mượn Ma Tâm Thảo tụ linh, rất có thể Nữ Bạt cũng hỗ trợ, chúng ta còn phải đề phòng hướng đi của Thi Tộc. Cũng may có Tiểu Cửu ở Thanh Minh giới cho ta dựa vào.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Sư phụ, vậy làm sao bây giờ?”
“Nghĩ biện pháp tìm được nơi vào cái không gian kia rồi theo muc tiêu mà xử lý.” Dừng một chút nói, “Phong Ấn Hạng Tiểu Vũ bố trí, cho nên bước đầu tiên của chúng ta chính là làm hắn sống lại.”
“Đúng đó.” Tạ Vũ Tình vỗ ót một cái, “Vậy ngươi còn phải đem Lý Tố Chân từ trong gương đưa ra, hỏi bà ấy một chút Hạng Tiểu Vũ được chôn ở đâu.”
“Chỉ là một luồng tàn hồn, gọi ra sợ là lập tức ta rã, vẫn không nên ép buộc bà ta, muốn biết được chỗ chôn xương Hạng Tiểu Vũ ở đâ, cũng không khó.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lý Tố Chân trước đó có nói, bà ấy mang Hạng Tiểu Vũ đến nơi đây là vì muốn túc trực bên linh cữu hắn, vậy nói rõ Hạng Tiểu Vũ khẳng định được chôn ở chỗ này không xa, nhiều năm như vậy, bà ấy đi tế bái cái gì, chung quy không thể không có ai nhìn thấy, thăm dò chút chẳng phải sẽ biết sao.”
Đang lúc nói chuyện, một đội cảnh sát tới, cầm đầu chính là Kỳ thần. Tạ Vũ Tình bảo hắn đi điều tra sự tình Diệp Thiếu Dương mới vừa nói, những người còn lại thăm dò hiện trường, kỳ thực cũng chỉ là chụp ảnh, làm thủ tục, cũng là vụ án giết người, hồ sơ vẫn là cần trình báo.
Ở lại trong phòng cũng không có ý nghĩa gì, Diệp Thiếu Dương cùng ba người đi ra, đi tới trấn trên, chờ tin tức của Kỳ Thần.
Cả một ngày đều vội vàng, đầu tiên là trường học, sau lại chạy đến nông thôn, lăn qua lăn lại nửa ngày, ba người đều bụng đói kêu vang, ở ven đường tìm được một tiệm bánh bao Hàng Châu, Diệp Thiếu Dương chung tình đối với bánh bao, ngay lập tức đi vào.
Tạ Vũ và Trương Tiểu Nhị đều là nữ hán tử, lượng cơm ăn không hề thua kém với nam nhân, ba người một hơi ăn mười hai lung bánh bao, uống cạn năm chén cháo, chủ tiệm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, như gặp người trời.
“Hương vị tầm thường.” Từ cửa hàng bánh bao đi ra, Tạ Vũ Tình nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, không lớn bằng ngươi bánh bao thịt lớn của chị.”
Trương Tiểu Nhị bật cười, kinh hô: “Sư phụ người từng ăn rồi à!”
Tạ Vũ Tình một quyền đánh vào trên bụng Diệp Thiếu Dương, “Cái gì gọi là ta bánh bao thịt lớn! Nói chuyện đừng chiếm tiện nghi!”
Diệp Thiếu Dương vốn là ăn no căng, bị cô đánh một quyền, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, vội vàng hai tay che miệng chạy đến ven đường.
Tạ Vũ Tình buồn bực nói: “Người này thật quái, ta đánh chính là cái bụng hắn, hắn che miệng làm cái gì?”
Từ cửa tiệm bánh bao đi ra, trời đã gần tối, Kỳ Thần vẫn còn bên kia điều tra, vẫn chưa có tin tức, Diệp Thiếu Dương ba người chỉ có thể chờ đợi.
Lúc này lão Quách gọi điện thoại tới, biểu thị pháp dược đã phối xong, đang ở dưới sự hỗ trợ Lưu Minh, chuẩn bị cọ rửa cống thoát nước, nhưng muốn mượn Tỳ Hưu Ấn Diệp Thiếu Dương dùng một chút, ấn mấy tấm Trương Linh Phù cái chặn giấy, dán ở cửa cống thoát nước, miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Thiếu Dương xuất ra Tỳ Hưu ấn, khiến Trương Tiểu Nhị lập tức đưa qua, thuận tiện ở bên kia hỗ trợ, học chút kinh nghiệm.
Trương Tiểu Nhị rất muốn theo bọn họ cùng nhau đào mộ, nhưng cũng biết đây không phải là nơi đùa giỡn, cũng không dám phát cáu, cuối cùng mượn xe của Tạ Vũ Tình, mang theo hai cảnh sát cùng nhau trở về.
Nhìn ô tô càng chạy càng xa, Tạ Vũ Tình nói: “Diệp Thiếu Dương ngươi cũng không tệ à, có thể đem một Đại Tiểu Thư điêu ngoa như vậy dạy dỗ nghe lời như thị nữ.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc hai tiếng, cũng cảm giác mình có điểm rất trâu bò, nhưng Tạ Vũ Tình nói một câu tiếp theo khiến hắn hộc máu:
“Ngươi có phải đã hiến thân rồi phải không?”
“Hiến thân? Cái gì, chị nói bậy bạ gì đó!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc nàng.
Hai người ở phụ cận nhà Lý Tố Chân đi dạo, ở Sơn Khẩu tìm được một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi. Diệp Thiếu Dương lấy điện thoại di động ra, lúc này mới nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc gởi tin nhắn tới, nói cho nàng biết mình đã mua mua vé về Thạch Thành, chiều mai có thể, giải đáp giúp hắn bí mật dây chuyền Ngô Tang để lại kia.
Diệp Thiếu Dương nhất thời hưng phấn hẳn lên, cùng nói chuyện này với Tạ Vũ Tình.
Tạ Vũ Tình biểu tình có chút phức tạp cười cười, nói: “Ngươi là vì cô ấy trở về mà vui vẻ, hay là vì cô ấy có thể giải mã bí mật của dây chuyền mà vui vẻ?”
“Cái này... Cả hai đi.” Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật.
Tạ Vũ Tình cúi đầu nghịch cùng với móng tay của chính mình, một lát nữa mới ngẩng lên, nhìn hắn, trong bóng đêm, hai con ngươi của cô lại tỏ ra rất rõ.
“Ngươi nói xem, Thiếu Dương, trên cái thế giới này vì sao không có hai người như người nhỉ?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng run lên, không biết tiếp lời làm sao.
Tạ Vũ Tình nói: “Ta vẫn luôn tổn hại ngươi, không có việc gì liền khi dễ ngươi, ngươi có tức giận hay không?”
“Chị nói cái gì đó, hai ta phân biệt gì!”
Tạ Vũ Tình cười cười, “Ngươi còn nhớ rõ lần trước, ở bên ngoài nhà xưởng Khang Đa, ta theo Lãnh Ngọc cùng nhau đi nhà vệ sinh, ta là theo nàng đàm phán.”
“Đàm phán?” Diệp Thiếu Dương thanh âm có chút chột dạ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này, lúc đó tự dưng thấy hai người bọn họ cười khá là quái dị, khắc sâu ấn tượng, quả nhiên là có tình huống a.
“Cũng không tính đàm phán, ta chính là cho cô ấy thấy thái độ của ta, sau đó chúng ta đạt thành nhất trí.”
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói: “Đạt thành cái gì nhất trí?”
Tạ Vũ Tình lộ ra nụ cười kiểu tiểu nữ sinh thẹn thùng, nói: “Bí mật.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời bắt đầu liên tưởng, nghĩ đến hình ảnh hai người lúc đó nhìn nhau mỉm cười, kết quả có thể khiến hai người vừa lòng, dù thế nào cũng sẽ không phải hai nàng thờ cùng chung một chồng chứ?