Lý Vũ có thể hoàn hồn, đối với mình mà nói cũng là cái an ủi, ít nhất một chuyến này mạo hiểm không vô ích.
“Mọi người sao lại ở đây?”
Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn lão Quách và Tuyết Kỳ.
“Đương nhiên là chị gọi bọn họ tới.” Tạ Vũ Tình nói: “Chị ở bên ngoài đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, ghé vào trên cửa sổ thăm hỏi nhìn qua, cậu và Tiểu Nhị song song ngã xuống đất, Lý Vũ lại tỉnh, vẻ mặt mê mang nhìn hai người, thế mới biết hai người đã xảy ra chuyện.
Chị đi vào gọi hai người, không có phản ứng, ngay cả tim đập và mạch đập cũng không còn, chị không dám tự tiện làm chủ trương, liền thông báo Tuyết Kỳ cùng Quách lão, đem hai người đưa tới phòng bệnh này để chờ đợi một lúc, thật sự tiếp tục không được, thì phải bảo Quách lão đi âm ty gọi người.”
Lão Quách cười nói: “Ta đã nói mà, tiểu sư đệ khẳng định là thần du thái hư, Tuyết Kỳ còn nói hắn đã chết, sao có khả năng.”
“Sư huynh đừng nói, đệ thật sự thiếu chút nữa đã chết.”
Diệp Thiếu Dương tùy tiện từ trong đai lưng lấy ra một nắm pháp khí, lấy cương khí kích hoạt, nhất thời phát ra linh lực mình quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này, làm trong lòng hắn sinh ra một cảm giác an toàn.
“Em không sao chứ?” Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Trương Tiểu Nhị, đặc biệt nhìn thoáng qua bộ ngực căng phồng của cô, nghĩ đến bộ dáng cô chỉ mặc áo lót, nhất thời cảm thấy buồn cười, tương lai có thể lấy cái này để trêu chọc cô.
Trương Tiểu Nhị có chút mơ hồ lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Cảm giác giống như gặp một trận ác mộng... Đúng rồi sư phụ, nữ quỷ kia cuối cùng bị anh giết rồi sao?”
Lời của cô, nhắc nhở Diệp Thiếu Dương đem một trận chiến cuối cùng đó nhớ lại một lần, thầm nghĩ quỷ thi này cũng thật sự là trâu bò, ở dưới tình huống hoàn toàn không có phòng bị trúng Thiên Nhãn Chi Quang của mình, lại dùng tu vi bản thân cứng rắn chống đỡ, chỉ bị thương, tu vi bực này, ít nhất cũng phải là quỷ thủ bậc ba.
Trương Tiểu Nhị sau khi hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, trên mặt cũng dần dần bị hưng phấn cảm nhiễm, xuống giường tới bên người Diệp Thiếu Dương, tóm cánh tay hắn nói:
“Tình huống này thật sự là quá kích thích, cảm giác tựa như bản thân xuyên việt đến trong game cương thi, chỉ là cuối cùng nữ quỷ kia có chút dọa người, em nói sư phụ à, anh cũng không sớm lộ chân tướng với em. Em lúc ấy thực cho rằng anh sắp chết rồi... Anh diễn cũng thật giống.”
“Diễn không giống, làm sao khiến ả tin tưởng.” Diệp Thiếu Dương hừ hừ hai tiếng trong lỗ mũi.
Tỏ ra yếu thế trước, để đối phương cho rằng mình bị ép vào tuyệt cảnh, sau đó đánh úp, tuyệt địa phản kích, một chiêu lật kèo, đây là sáo lộ cũ của mình, đáng tiếc mặc kệ đối thủ thay đổi bao nhiêu con, luôn có thể trúng kế. Nói đến cùng vẫn là đám tà vật đó tu vi cao thâm, chưa từng chịu thiệt, hơn nữa mình diễn cũng thực sự giống.
Nhưng, loại chiêu số này đối với đối thủ giống nhau chỉ có thể dùng một lần, người ta một khi biết thực lực của mình như thế nào, lần thứ hai tuyệt đối sẽ không bị lừa.
“Đúng rồi, sư phụ, quỷ không phải hư ảo sao, vậy vì sao lúc ấy em dùng gạch, lại đánh tới đầu của nó?”
“Đó không phải quỷ, là quỷ thi. Lúc ấy không kịp nói cho em mà thôi.” Diệp Thiếu Dương nhướng mày: “Em không biết ả là quỷ thi, vậy em cần gì dùng gạch đập ả?”
“Em lúc ấy ngây ra rồi, nhìn thấy anh bị bắt, cho rằng anh sắp bị ăn, phấn đấu quên mình lên thôi. Hắc hắc, kết quả thật đúng là đập trúng! Sư phụ em có phải rất dũng cảm hay không, mau khen em!”
“Mãng phu.” Diệp Thiếu Dương trợn mắt trắng dã, trong lòng lại có chút cảm động, vị đại tiểu thư này đừng nhìn bình thường ngu ngốc, thời khắc mấu chốt quả thật dám lên.
Sử dụng Thiên Nhãn Chi Quang, hầu như hao hết tinh thần lực, Diệp Thiếu Dương hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, bảo bọn họ đều đừng lên tiếng, bản thân ngồi ở trên giường điều tức một chu thiên, lúc này mới xuống giường, bảo Tạ Vũ Tình mang mình đi xem Lý Vũ. Hắn đã tỉnh táo, còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi hắn.
Lý Vũ và mẫu thân ở trong phòng, bác sĩ lúc trước đang hướng Lý Vũ hỏi, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, lập tức kích động bắt lấy tay hắn, “Thần y, cậu thật đúng là thần y, cậu cũng không tiêm thuốc, cậu là như thế nào ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy chữa khỏi cho cậu ta, đây quả thực là kỳ tích trong lịch sử y học!”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngây ra, không có lời nào để đối đáp, vẫn là Tạ Vũ Tình ra mặt đem ông ta đuổi đi, sau đó khép lại cửa phòng.
Mẹ của Lý Vũ kéo con trai, ở trước giường thịch một tiếng quỳ xuống, lệ nóng lưng tròng, một câu một cái “ân nhân”.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đỡ lão thái thái dậy, khách khí vài câu, tỏ vẻ mình có mấy lần cần hỏi riêng Lý Vũ, vì thế Tạ Vũ Tình đem lão nhân gia mời ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương nhìn Lý Vũ nói: “Cảm giác thế nào, có thể nhớ được bao nhiêu chuyện?”
Lý Vũ khóc lên, gật gật đầu, nức nở nói: “Nếu không xảy ra ở trên người tôi, tôi thực không dám tin đây là sự thật...” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, túm chặt tay Diệp Thiếu Dương nói: “Đại sư, con quỷ kia sẽ còn tìm đến tôi không?”
“Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không.”
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một tấm bùa đào, giao cho hắn: “Trở về dùng dây đỏ xâu vào, đeo trên cổ tay, nữ quỷ kia tuyệt đối sẽ không tới tìm cậu nữa.”
Bùa đào quả thật có thể trừ tà, nhưng nếu quỷ thi kia thật sự đi ra, cho dù dùng một ngàn cái bùa đào đem ả trói lại, cũng không tạo ra được tác dụng gì, nói như vậy chỉ là vì an ủi Lý Vũ.
Nhưng cái này cũng không tính là nói dối, bởi vì hắn đối với quỷ thi kia mà nói, chỉ là một con mồi không quan trọng gì, dùng rồi thì dùng rồi, hiện tại cho dù mời ả đến đối phó Lý Vũ, nhắm chừng ả cũng không có hứng thú.
Hai tay Lý Vũ nắm bùa đào Diệp Thiếu Dương cho, như lấy được chí bảo, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Diệp Thiếu Dương thấy không sai biệt lắm nói: “Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, cậu có thể nhớ được, thì nói cho tôi biết. Đầu tiên... hồn phách của cậu, vì sao lại bị nữ quỷ kia bắt đi?”
Lý Vũ nhìn hắn, có chút chần chờ nói: “Nữ quỷ?”
“Không phải nữ quỷ sao?”
Trương Tiểu Nhị lập tức bổ sung nói: “Chính là nữ tử làn da toàn thân bị dùng chỉ khâu lại.”
Lý Vũ nghe xong miêu tả về ả, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nói: “Tôi chưa từng gặp con quỷ anh nói này, khủng bố như vậy, tôi nếu nhìn thấy nhất định bị hù chết. Đem tôi bắt đi, là một nam tử.”
“Nam?” Diệp Thiếu Dương ngây ra tại chỗ. Vậy khẳng định sẽ không là nữ quỷ gây ra, lấy tu vi của ả, biến hóa ngoại hình không phải vấn đề, nhưng tuyệt đối sẽ không thay đổi thành một nam nhân rồi đi đối phó Lý Vũ, nguyên nhân rất đơn giản: không cần thiết.
Lý Vũ nói: “Là nam, thật ra tôi cũng không biết bộ dạng thế nào, tôi chưa thật sự nhìn thấy hắn, chỉ là nghe được tiếng hắn... Thanh âm rất trẻ tuổi, chỉ nói một câu với tôi: ‘mượn ngươi dùng một chút’.”
Mượn hắn dùng một chút? Nói là mượn hồn phách của hắn?
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm giác trình độ phức tạp của chuyện này lại tăng lên vài bậc, có thể nói khó bề phân biệt.
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Cậu đem sự việc nói một lần từ đầu.”
“Cái này phải bắt đầu nói từ nữ sinh tên là Lỗ Trinh kia...”
Tạ Vũ Tình ngắt lời gã: “Chuyện trước đó chúng tôi biết cả rồi, cậu trực tiếp từ các cậu tiến vào tòa nhà số bốn, phát hiện di động của Lỗ Trinh bắt đầu nói.”