“Được tiện nghi khoe mẽ, cậu cũng thật hư!” Tứ Bảo lắc đầu thở dài.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu là chưa thấy lão lúc trước là chế nhạo tôi như thế nào, tôi chỉ là trả lại mà thôi.”
Tứ Bảo nói: “Cậu có thù là phải báo như vậy, không có lấy một chút phong phạm tông sư nha.”
“Tông sư cái em gái cậu!”
Lúc này Chanh Tử dẫn một đội giao nhân tới bên bờ, tức giận nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh không muốn ngồi lên người em, để bốn người bọn họ nâng anh thì được chứ!”
“Cái này không có vấn đề.” Diệp Thiếu Dương đi đến giữa bốn giao nhân, ngồi ở trên cánh tay nối lại cùng một chỗ của bọn họ, liên thanh nói lời cảm tạ.
Mấy giao nhân cảm thấy rất vinh hạnh, cười lên giòn tan, nâng Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh thuyền nhỏ.
“Còn đánh không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Ngọc Cơ Tử.
Ngọc Cơ Tử cúi đầu không lên tiếng, lão tuy còn có chút thực lực, nhưng đã không dám cử động nữa: cho dù mình có thể giết chết mấy giao nhân, cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ làm sâu sắc thêm thù hận của bọn họ, lúc nào đó đem mình ném xuống nước, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
“Đem mấy kẻ này ném tới trên bờ đi, để lại lão già này là được.” Diệp Thiếu Dương mệnh lệnh.
Mấy giao nhân lập tức leo lên du thuyền, đem mấy tên đệ tử kéo xuống, cái đuôi bắn một phát, bật lên thật cao, sau đó rơi xuống nước, tiếp tục bị bắn lên, dùng phương thức này bị bắn lên bờ, tứ chi như nhũn ra, ngồi bệt dưới đất không thể động đậy.
Diệp Thiếu Dương nhìn Ngọc Cơ Tử nói: “Ta cũng không nói lời thừa với ngươi, ngươi đem Trần Lộ giao cho ta, bằng không ngươi hôm nay không trở về được.”
Trên mặt Ngọc Cơ Tử lộ ra một tia cười quỷ dị. “Diệp Thiếu Dương, ta không tin ngươi dám giết ta. Bằng không ngươi sẽ trở thành kẻ địch chung của giới pháp thuật.”
“Đến một bước này rồi, ngươi còn tự tin như vậy, ta rất bội phục ngươi, đem lão kéo xuống nước cho ta!”
Mấy giao nhân lập tức cuốn lên sóng nước, du thuyền trôi đi. Ngọc Cơ Tử rơi xuống nước, bắt đầu giãy dụa.
“Thì ra là con vịt lên cạn.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, bảo Chanh Tử giúp mình từ trên du thuyền nhặt về phao bơi, đưa cho Ngọc Cơ Tử.
Sống chết trước mắt, Ngọc Cơ Tử cũng không để ý gì tới thể diện nữa, tiếp nhận phao bơi, hai tay gắt gao ôm chặt.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, kẹp bằng hai ngón tay, rạch lên phao bơi một cái lỗ rất nhỏ, lập tức có khí xì ra.
Diệp Thiếu Dương bảo toàn bộ mọi người thối lui, nói với Ngọc Cơ Tử: “Sự kiên nhẫn của ta chính là trước khi phao bơi xì hết hơi, mau đem Trần Lộ giao ra đây, bằng không ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi, ngươi có thể thử một lần!”
“Ngươi... ngươi không dám giết ta.” Ngọc Cơ Tử ngập ngừng.
“Được rồi, mọi người đều đừng lên tiếng, cho hắn một chút thời gian cân nhắc.”
Những giao nhân kia lập tức an tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi, bốn phía chỉ còn lại có tiếng sóng biển.
Phao bơi xẹp đi từng chút một.
Ngọc Cơ Tử gắt gao túm lấy phao bơi, giống bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng.
Mặt lão bởi vì khẩn trương mà nghẹn đỏ bừng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi hiện tại thả ta, ta có thể bỏ qua chuyện cũ...”
“Đừng có nằm mộng, không giao người, ngươi cứ chờ chết.” Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cánh tay mấy giao nhân, bực bội phất phất tay.
“Ta dù sao cũng là chưởng môn một phái, ngươi có thể nào đối đãi ta như thế!”
Diệp Thiếu Dương nhìn lão, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta nói với ngươi như vậy đi, Ngọc Thần Tử và Lăng Vũ Hiên chết ở trên tay người của ta, là trừng phạt đúng tội, ngươi nếu thật muốn thay bọn họ báo thù, ta cũng không phản đối, cùng lắm thì đánh một trận nữa. Nhưng ngươi dùng phương thức hạ lưu như vậy muốn hại ta, may mắn ta không chết ở trong miệng hai con thủy yêu.
Ngươi thấy ta bình an lên bờ, lại lần nữa thiết kế hại ta, muốn cho ta và Huyền Không quan kết thù kết oán... Thủ đoạn này của ngươi cũng quá ti tiện một chút rồi đó. Ngươi hiện tại đem Trần Lộ giao ra, Long Hoa hội ngày đó, chúng ta đại chiến một trận, sinh tử do số, không hợp tác mà nói: hôm nay tất nhiên táng thân bụng cá.”
Ngọc Cơ Tử há há mồm, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào mắt lão, lại bổ sung một câu: “Ngươi đừng tưởng ta nói nhiều với ngươi như vậy, thì sẽ tha cho ngươi. Ngọc Cơ Tử, thời gian không nhiều nữa.”
Trải qua mấy phút này, khí trong phao bơi đã xì ra một nửa, mềm nhũn dán sát trên mặt nước, tuy Ngọc Cơ Tử nắm rất chặt, người vẫn dần dần chìm xuống, nước đã sắp ngập đến cằm.
Bộ dáng Ngọc Cơ Tử cực kỳ chật vật, nhìn Diệp Thiếu Dương, miệng ngập ngừng.
“Diệp Thiếu Dương, cho dù là sư phụ ngươi Thanh Vân Tử, cũng không dám đối với ta thế này!”
“Phải không, ta không biết ông ấy, dù sao ngươi hiện tại ở trong tay ta, đừng kéo những thứ vô dụng vào được không.”
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn lão.
Ngọc Cơ Tử cạn lời, loại bộ dáng này khi Diệp Thiếu Dương nói chuyện, căn bản không giống một người đắc đạo, ngược lại giống tên vô lại.
Giao tiếp với loại vô lại này, căn bản không có đạo lý gì để giảng.
Kiên trì thêm một hồi, Ngọc Cơ Tử thật sự chịu không nổi, thở dài một tiếng, “Ta cho ngươi!”
Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, bên bờ xuất hiện một ít người, cầm đèn pin hướng bên này chạy tới.
“Là Ngọc Cơ Tử sư thúc sao?”
Giữa những người tới vang lên một thanh âm vội vã.
Ánh mắt u ám của Ngọc Cơ Tử sáng ngời: “Là ta! Là ta! Trương Vân sư điệt, mau tới cứu ta!”
Đến chính là Trương Vân trong Huyền Không tứ tú.
Tứ Bảo ngay tại bên bờ, đứng dậy nhìn qua nói: “Các ngươi làm gì!”
“Tử Vân pháp sư vừa trở về, nói với chúng ta, Diệp sư huynh cùng Ngọc Cơ Tử sư thúc ở bên này đánh nhau, chúng ta vội vàng chạy tới xem, sao có thể... thành bộ dạng này?”
Trương Vân thấy được giao nhân trong nước biển đầu người nhấp nhô, cùng Diệp Thiếu Dương ngồi ở giữa mấy giao nhân như vương giả, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Ngọc Cơ Tử chỉ còn lại có nửa cái mạng.
“Tại sao có thể như vậy! Diệp sư huynh, xin mau để cho Ngọc Cơ Tử sư thúc lên bờ!”
“Cậu không biết tình huống. Ân oán giữa bọn họ, vẫn là để cho bọn họ tự mình xử lý đi.” Tứ Bảo nói.
Trương Vân nói: “Lời là nói như vậy, ân oán giữa bọn họ, tôi cũng hiểu biết một chút, vốn cũng không dám tham dự, nhưng Ngọc Cơ Tử sư thúc hiện tại có nỗi lo tính mạng, sự tình xảy ra ở Huyền Không quan, chúng tôi không dám mặc kệ.”
“Trương Vân sư điệt, xin cứu ta, cứu ta!”
Ngọc Cơ Tử hướng hắn phất tay.
Trương Vân nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, phát hiện mình căn bản không qua được, đành phải hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Còn xin Diệp sư huynh thả người, ta đã đến đây, ngươi muốn hành hung cũng không có khả năng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao không thể?”
“Cái này...”
Ngọc Cơ Tử lớn tiếng cười nói: “Diệp Thiếu Dương, trước mặt người khác, ngươi nếu dám giết ta, tất nhiên gánh tội danh khi sư diệt tổ, ngươi dám sao, ngươi dám sao!”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, cúi người nhìn hắn, trên mặt mang theo một ý cười lạnh lùng tàn khốc. “Ngươi cho rằng, có người đến đây, ta nhất định phải đem ngươi thả ra? Vậy ngươi tiếp tục nằm mơ.”
Ngọc Cơ Tử tắt tiếng, yên lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương không để ý đến lão nữa.
Trương Vân há miệng thở dốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, túm chặt lấy tay áo Tứ Bảo, vội vàng nói: “Tứ Bảo sư huynh, xin anh khuyên nhủ Diệp sư huynh, nếu Ngọc Cơ Tử sư thúc có tổn thương, hắn thật đúng là gây ra đại họa đó!”