“Nhất đẳng quỷ thủ.” Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, cất bước đi qua, giơ lên tay phải, dùng chưởng tâm lôi đã vẽ sẵn vỗ xuống, bóng đen chỉ có ngăn cản.
‘Oành’ một tiếng, quỷ ảnh bị đánh bay, lại lần nữa dán trên mặt đất, tiếp theo tan vỡ thành từng mảnh.
Vậy đã vỡ?
Nhưng vì sao lại như thế?
Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, bóng đen tan vỡ hóa thành sương khói, bắt đầu hướng tới sau cửa sổ nhanh chóng di động.
Không ổn!
Diệp Thiếu Dương nhất thời hiểu đối phương là muốn đào tẩu, bước dài một cái tiến lên, chắn phía trước bóng đen.
Kết quả bóng đen giống như thật sự là hình chiếu, hoàn toàn dán trên mặt đất, từ dưới chân Diệp Thiếu Dương chuồn đi, lên cửa sổ.
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa phi thân qua, đưa tay hướng bên hông đi sờ bút chu sa, muốn ở trên cửa sổ vẽ một đường định hồn, kết quả sờ chẳng thấy gì.
Thời cơ giây lát lướt qua, chờ Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, một đám “khói đen” kia đã bay tới ngoài cửa sổ, lại lần nữa tụ tập thành hình người, trực tiếp từ thân tường “đi” ra, lại khôi phục thân thể dài nhỏ, ít nhất cao bằng hai ba tầng lầu, nhanh chóng đi đến trong ngõ nhỏ đối diện.
Không phải xuyên qua, mà là dán ở trên tường, sau đó thấm qua từng chút một, lúc này mới hoàn toàn biến mất.
“Cả nhà mày!” Diệp Thiếu Dương tức giận đến mức dùng sức giậm chân một cái.
“Chưa bắt được?” Tạ Vũ Tình đi tới.
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Thật sự là bị chơi chết, đai lưng không còn, ba lô không có, tôi chỉ đem theo mấy thứ pháp khí đi ra, thời khắc mấu chốt đứt kết nối!”
Nói đến cùng, vẫn là mình sơ ý, hoặc nói là bị thói quen của mình hại - nếu thời điểm đánh đối mặt đã toàn lực ra tay, cho dù trên tay không có một món pháp khí, Diệp Thiếu Dương cũng có nắm chắc có thể bắt nó.
Lúc ấy chỉ là thấy quỷ ảnh này thủ đoạn thực đặc biệt, nhịn không được đấu thêm với nó một hồi, muốn quan sát một phen lộ số của nó.
Ở thời điểm nó hóa khói đào tẩu, xuất phát từ thói quen, Diệp Thiếu Dương muốn đi móc bút chu sa, kết quả không móc được, chậm trễ thời cơ, chờ nó trốn lên cửa sổ, thậm chí bỏ chạy, nếu mình có Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ hoặc huyết ngư võng nơi tay, vẫn như cũ có thể bắt nó...
Đáng tiếc trong tay mình không có những pháp khí này, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời khỏi.
“Vậy thì khó trách.” Tạ Vũ Tình buông tay, uể oải nói: “Coi như hết.”
“Không, nếu nó là tà vật bình thường, cho dù lão tử sai lầm nữa, cũng có một ngàn loại phương pháp đem nó lưu lại, tu vi nhất đẳng quỷ thủ, trong mắt pháp sư khác gần như vô địch, ở chỗ tôi cũng chỉ là cặn bã!”
Tạ Vũ Tình nhíu mày, ý tứ cho nên?
“Đây căn bản không phải quỷ yêu bình thường, tôi chưa từng thấy gì như vậy, thứ nhất, có thể hóa thành bóng đen, hoàn hảo dán ở trên bất cứ vật thể nào, thấm vào. Thứ hai, sau khi bị đả thương, còn có thể giải thể trọng sinh, tựa như giết không chết! Tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn này, chuẩn bị không được, hơn nữa trong tay không có pháp khí, lúc này mới để nó đào tẩu!”
“Ồ, chị không hiểu lắm, nhưng mà... quỷ không nên là thiên biến vạn hóa sao? Biến thành bóng dáng cái gì, cũng không có gì không đúng nhỉ?”
“Quỷ hồn biến hóa nữa, cũng là trăm khoanh vẫn quanh một đốm, trên bản chất hành động cùng phương thức công kích đều là giống nhau, cái này nhất thời nói không rõ, tóm lại, loại quỷ hình thái này, là tôi từ trước tới giờ chưa từng gặp!”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái gì, từ trong túi lấy ra la bàn âm dương, đo lường một phen, quả nhiên, quỷ khí biến mất phi thường nhanh, giống thời điểm mình lúc ban đầu đến, không có một tia lưu lại.
Lúc ấy mình vừa mới vào gian phòng này, chính là chưa cảm nhận được bất cứ quỷ khí nào, mới trong lúc nhất thời không làm rõ đã xảy ra chuyện gì...
Diệp Thiếu Dương ghé vào cửa sổ, nhìn chằm chằm phương hướng quỷ ảnh kia biến mất, yên lặng ngây ra một hồi, sau đó trở lại trước giường Lưu Sơn.
Hàn khí trong phòng đã tan đi, Lưu Sơn cũng ngừng run rẩy, vẫn đang ngủ say, vẻ mặt an tường, nói lên giấc ngủ không tệ.
“Anh ta không sao nữa?” Tạ Vũ Tình hỏi.
“Tạm thời không có việc gì, nhắm chừng trải qua một lần dọa như vậy, thứ kia cũng sẽ không tìm đến anh ta nữa, nhưng vẫn phải chú ý chút. Chị đưa anh ta về trước, đặt ở các loại địa điểm nhiều người như bệnh viện, sau đó tìm người giám thị, tôi quay về vẽ lá bùa chị dán trên cửa, tám phần không có việc gì.”
Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại tìm người tới.
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: “Hôm nay tuy chưa bắt được con quỷ kia, chúng ta ít nhất có hai cái thu hoạch, thứ nhất, con quỷ này khẳng định có quan hệ với linh tu hội trong nhà xưởng Khang Đa, thứ hai... có người âm thầm giúp chúng ta.”
Tạ Vũ Tình kinh ngạc, “Người nào giúp chúng ta?”
“Người nào không biết, nhưng chị nghĩ xem, nếu lúc trước cuộc điện thoại kia, là con quỷ chân dài này tiếp, mục đích của nó là cái gì, hại chính nó?”
Diệp Thiếu Dương phân tích, “Nếu là khổ nhục kế vân vân, ít nhất có cái điều kiện tiên quyết: chính là bản thân có thể toàn thân mà lui, nhưng nếu không phải những sự ngẫu nhiên ghép lại với nhau, cho dù nó lại lợi hại gấp đôi, tôi cũng bắt được nó, nó tuyệt đối không dám chơi mưu kế gì với tôi, nếu không chính là tìm chết.”
Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu nói: “Hắn nếu muốn giúp chúng ta, vì sao không nói thẳng?”
“Không nói thẳng, khẳng định có nguyên nhân của người ta, tôi làm sao biết được.”
“Vậy... kẻ này là người hay quỷ.”
“Chị có thể cầm di động về đi giám định vân tay, nếu trừ hắn còn có người khác, vậy là người, quỷ khẳng định không có vân tay.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương tự mình nhún vai, thở dài: “Lại còn có kẻ thứ ba, chuyện này thật đúng là rất phức tạp.”
“Thiếu Dương, chị đột nhiên nghĩ đến một việc.” Tạ Vũ Tình chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, “Thang Hoài đã chết, còn có Lưu Sơn, chứng minh chuyện này có quan hệ với Linh Tu hội, như vậy lúc trước những người chết ngoài ý muốn kia của nhà xưởng Khang Đa, có thể... cũng có vấn đề hay không?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chưa đợi mở miệng, Tạ Vũ Tình lại nói: “Chị đã điều tra, nhà xưởng Khang Đa năm trước chết mười hai người, mỗi tháng một người, có nhảy lầu cũng có sự ngoài ý muốn khác...”
“Cái này quả thật cần điều tra một chút, chúng ta phân công nhau đi, chị đi điều tra tất cả cái này, tôi đi điều tra tên chân dài kia rốt cuộc là quỷ gì, có tin tức cho tôi biết.”
Diệp Thiếu Dương đem mấy thứ pháp khí của mình từ trong túi lấy ra, bởi vì dung lượng có hạn, mang không nhiều vật, Diệp Thiếu Dương đem Mao Sơn Diệt Linh Đinh giao cho cô.
Tạ Vũ Tình đón lấy nói: “Cái này không phải Diệt Linh Đinh sao, một trong mấy pháp khí lợi hại nhất của cậu?”
“Chị cầm trước phòng thân đi, gặp được bất cứ yêu ma quỷ quái gì, trực tiếp đâm là được, đâm không chết chị bỏ chạy.”
Tạ Vũ Tình liếc hắn một cái, cái gì cũng chưa nói, nhận lấy.
Diệp Thiếu Dương và cô cùng nhau đợi đám người Kỳ Thần tới, đem Lưu Sơn đánh thức, đỡ hắn lên xe, sau đó ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó đem bức họa Thông Minh nữ thần kia bóc xuống, cuộn lại cất vào trong túi.
Lên xe cảnh sát trở lại nội thành, Tạ Vũ Tình là người cuồng làm việc, muốn về tra tư liệu, Diệp Thiếu Dương liền tự mình về nhà.
Dùng chìa khóa mở cửa, vào nhà nhìn qua, Qua Qua đang xem tivi, một bộ thần kịch kháng Nhật, xem phải nói là mê mẩn, nhiệt huyết sôi trào.