Chỉ là một cái liếc mắt này, đã khiến người ta cảm thấy không rét mà run.
“Các ngươi là ngoại lai?”
Mấy người có chút lùi bước. Tiểu Bạch đằng hắng cổ họng, miệng cọp gan thỏ quát:
“Đúng thì sao, quái đại thúc, chúng ta cũng không phải là người xấu!”
“Xà yêu ngàn năm!”
Chung Quỳ đột nhiên vươn tay, hướng bên này chộp tới.
Diệp Thiếu Dương đi trước làm gương, biết một chiêu này của Chung Quỳ nhìn như tùy ý, thực tế hung hiểm đến cực điểm, không dám chậm trễ, trực tiếp tế ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, niệm chú ép ra bảy tia sáng màu tím, bảo vệ mọi người.
Tứ Bảo cũng vội vàng niệm chú, tế ra La Hán Kim Thân, chắn ở phía trước.
Oanh một tiếng.
Cái tay khổng lồ kia đánh vào trên La Hán Kim Thân, pháp khí trong tay bốn vị La Hán phát ra bảo quang, cùng cái tay kia giằng co một lát, đem bảo quang đánh nát, Tứ Bảo bị đánh bay, rơi xuống đất, cương khí trong cơ thể cuồn cuộn, nhưng chưa bị thương, nghĩ rằng hẳn là Chung Quỳ cố ý nương tay.
Tiếp theo năm ngón tay hóa thành quỷ khí, đấu với bảy tia sáng màu tím của Long Tuyền kiếm, triền đấu một lát, Diệp Thiếu Dương dần dần chống đỡ hết nổi, nhưng tự bảo vệ mình không có vấn đề.
Tay của Chung Quỳ nhất thời cũng không công vào được.
“Lão Chung, hãy khoan!”
Một sợi xích sắt bay lên trên không, quấn lấy cánh tay Chung Quỳ, kéo xuống một phát. Chung Quỳ cũng thuận thế đưa tay rút về, vỗ tới một chưởng, đem Câu Hồn tác đánh bay, cương phong tan đi.
Một cái bóng vẫn đứng ở tại chỗ, thế mà lại là Bạch Vô Thường!
Bạch Vô Thường vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, đầu đội cao quan, bên trên viết bốn chữ “Thiên hạ thái bình”.
“Lão Bát, quá mất hứng!” Chung Quỳ hừ một tiếng, quay đầu nhìn đám người Diệp Thiếu Dương, như có chút đăm chiêu.
“Thất Tinh Long Tuyền kiếm. Tiểu tử, ngươi là người Mao Sơn!”
Diệp Thiếu Dương đem Thất Tinh Long Tuyền kiếm thu lại, từ trên thành lâu nhảy xuống, lúc này Chung Quỳ cũng lay động thân thể, biến trở về kích cỡ bình thường, mặc dù như vậy, vẫn so với người bình thường cao hơn rất nhiều, như hạc trong bầy gà, uy phong lẫm liệt.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Chung Thiên Sư, ta tốt xấu đã giúp ngươi, ngươi một câu không nói đã động thủ, không tốt lắm đâu.”
Chung Quỳ cười ha ha nói:
“Thanh Vân Tử lỗ mũi trâu kia, là gì của ngươi?”
“Là sư phụ ta.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Chung Thiên Sư đã quên, năm đó ta và sư phụ từng tới một hồi, hai ngươi ở phố nam đấu rượu, oẳn tù tì ngươi thua từ đầu đến đít à.”
“Nói bậy, rõ ràng hắn chơi gian!” Chung Quỳ quát.
Diệp Thiếu Dương bĩu môi không lên tiếng nữa, hướng Bạch Vô Thường hành lễ nói:
“Đa tạ Bát gia.”
“Không phải là cứu ngươi.” Bạch Vô Thường thản nhiên nói, quay đầu hướng Chung Quỳ nói:
“Lão Chung, đại đế tìm ngươi có việc...”
Chung Quỳ nói:
“Ta biết chuyện gì rồi, không đi.”
Bạch Vô Thường cũng là quái nhân, nghe thấy lời này, cũng không nhiều lời thêm một câu, xoay người bước đi dù sao lời đã truyền tới, có đi hay không, liên quan ta cái chim?
Chung Quỳ đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, nói:
“Thì ra là tiểu tử ngươi, nhiều năm không gặp, pháp lực ngươi thật ra tiến bộ không ít. Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy, Thanh Vân Tử lão lỗ mũi trâu đó hiện ở nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương bắt đầu nói chuyện phiếm với hắn, hỏi quỷ thủ bậc ba vừa rồi. Chung Quỳ nói, đó là một gian tế Thái Âm sơn, cố ý bị bắt, bị áp giải vào trong địa ngục, sau đó tìm cơ hội đào tẩu, ý đồ đánh cắp cơ mật âm ty, kết quả bị phát hiện...
Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng kinh hãi. Thái Âm sơn đã mạnh tới mức độ này, chủ động phái gian tế đến âm ty?
Nhưng chuyện này không liên quan mình, hắn ngược lại cũng không có hỏi nhiều.
Hàn huyên một hồi, Chung Quỳ gọi đám người Diệp Thiếu Dương đi uống rượu, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ có việc trong người, lần sau lại đi. Chung Quỳ cảm thấy mất hứng, một mình đi bộ ra khỏi thành, chẳng biết đi đâu.
“Thì ra Chung Quỳ có bộ dạng này...” Mộ Thanh Vũ nhìn bóng lưng Chung Quỳ, lẩm bẩm:
“Trên những môn thần kia vẽ có chút lệch lạc.”
“Chỉ cần bái là hắn, không vẽ sai giới tính, cũng không có vấn đề gì.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Lúc trước Bạch Vô Thường đến nói, là ai tìm hắn?”
“Phong Đô đại đế.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Lão đại, tổng thủ lĩnh âm ty.”
“Ặc, vậy vì sao Chung Quỳ Thiên Sư không đi?”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói:
“Chung Thiên Sư cũng không phải là người thường, hắn ở âm ty là nghe chiếu không nghe phong, nói trắng ra chính là bảo hắn làm việc, hắn cũng làm, nhưng không muốn bị ai quản.”
Tứ Bảo nói:
“Trâu bò.”
“Có thực lực mới có thể trâu bò như vậy. Hâm mộ không được đâu, đi thôi.”
Vừa rồi trải qua sự kiện đó, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng chỉ là một ít nhạc đệm, ít nhất trước mắt, hắn cũng không biết ý nghĩa sau lưng của nó, mang theo đám người Mộ Thanh Vũ phá vỡ khe hở không gian, về tới nhân gian.
Trong lều trại, vẫn là đêm khuya, thắp nến.
Mấy người nhìn nhau. Nhớ tới tình huống lúc trước, Mộ Thanh Vũ hít sâu một hơi nói:
“Thật giống như gặp một giấc mộng.”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Cô đi âm ti thêm vài lần, sẽ không có loại cảm giác này nữa.”
Mới đầu, Diệp Thiếu Dương đi âm ti trở về, cũng có loại cảm giác này. Ở âm ty có thể nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường đầu trâu mặt ngựa, vận khí tốt còn có thể gặp được Thôi phủ quân, Chung Quỳ đại lão cấp bậc này, không khỏi sinh ra một loại cảm giác tiếu ngạo Quỷ Vực, sau khi trở lại nhân gian, loại cảm giác này dễ dàng phát tiết ra.
Nhưng số lần nhiều rồi, Diệp Thiếu Dương từ từ chết lặng, tróc quỷ hàng yêu, mình có thể trông cậy vào chỉ có chính mình, các đại lão âm ty đó căn bản không thể giúp được gì.
Đặc biệt là quy củ của âm ty, chính thần chức vị càng cao, bản lãnh càng lớn, càng không thể tham dự đến nhân gian phân tranh.
Hắc Bạch Vô Thường bởi vì chức vụ đặc thù, còn có thể đi nhân gian một chút. Như Thôi phủ quân, Chung Quỳ loại cấp bậc này, căn bản không thể tới nhân gian, tuy hầu như không có ai quản chế bọn họ.
Như Chung Quỳ nhìn như tính cách lỗ mãng như vậy, cũng biết có một số điểm mấu chốt, là tuyệt đối không thể vượt qua.
Mộ Thanh Vũ cười nói với Diệp Thiếu Dương:
“Em cũng muốn không có việc gì đi âm ty xem một chút, vậy cần anh thường xuyên dẫn theo em mới được.”
Đi âm ti trở về, tất cả mọi người đều mệt mỏi, thương lượng một chút kế hoạch ngày hôm sau, sau đó đều tự trở về ngủ.
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo ngủ cùng một chỗ.
Đám người Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Chanh Tử, Mỹ Hoa, bởi vì ngày hôm sau phải hành động, cho nên chưa rời đi, qua lại ở phụ cận, tự giác đảm đương thủ vệ.
Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm tiến vào Sơn Hà Xã Tắc đồ, tìm kiếm sư phụ Trương Quả của bọn họ, làm xác nhận cuối cùng.
“Tôi có một loại cảm giác rất không ổn, ngày mai một trận chiến này, sợ là sẽ có nguy hiểm.” Diệp Thiếu Dương nằm ở trên thảm, hai tay gối lên sau đầu nói.
Tứ Bảo nói:
“Lá hoa quế cậu cũng lấy được rồi, kế hoạch của quân sư quạt mo là có thể làm, bình thường mà nói, không có việc gì.”
“Nhưng cậu chớ quên, bọn huyết vu kia, còn có gia tộc đại vu tiên, còn có Thông Huyền đạo nhân đúng là âm hồn bất tán! Bọn hắn sẽ không bỏ lỡ một cơ hội đó của ngày mai.”
“Sợ cái gì, chúng ta bên này, không phải cũng có rất nhiều người.”
Tứ Bảo hỏi:
“Hóa Xà sẽ hợp tác với bọn huyết vu kia sao?”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, dị thú sẽ không bị bất luận kẻ nào thuần phục.”
“Vậy không phải xong rồi, bọn hắn nếu muốn làm loạn, cũng phải thừa nhận nguy hiểm đối mặt Hóa Xà. Mọi người đều giống nhau.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ không lên tiếng.
Ở trong một khe núi cách doanh địa hai ngọn núi.
Có mấy chục người ngồi trên chiếu, làm thành một cái hình dạng rất kỳ quái.