Cuộn tranh mới được mở một nửa thì một cái bóng từ trong tranh nhảy ra, rơi xuống đất rồi hóa thành hình người.
Người này mặc theo kiểu thư sinh, người mặc thanh sam, khăn the đội trên đầu. Hắn ta nhìn Diệp Thiếu Dương cười.
“Lâm Tam Sinh!” Diệp Thiếu Dương vui mừng, kinh ngạc, thốt lên:
“Ngươi còn sống!”
Nghe vậy, mặt Lâm Tam Sinh tái mét.
Diệp Thiếu Dương cười lớn:
“Không không, là ta nói không rõ. Lúc thu Cửu Vĩ Thiên Hồ vào trong đó, ta còn lo nó làm ngươi bị thương. Tính vào đó xem tình hình của ngươi nhưng gần đây lại quá bận, thành ra cứ quên béng mất. Bây giờ nhìn thấy ngươi không có chuyện gì, ta yên tâm rồi.”
Lâm Tam Sinh ngồi xuống giường, hừ một tiếng:
“Ngươi không nhắc Cửu Vĩ Hồ thì thôi, vừa nhắc đến nó là ta thấy tức. Sau khi tiến vào bức họa, nó ỷ vào tu vi của mình mà cắn nuốt sinh linh khắp nơi, ta suýt nữa cũng bị nó cắn nuốt. May mà có sư phụ ta...”
“Sư phụ... ngươi?” Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn:
“Ngươi có sư phụ hồi nào vậy?”
“Ở trong đó ta đã bái một người làm sư phụ.” Lâm Tam Sinh cười đắc ý:
“Ngươi xem xem, có phải ta mạnh hơn lúc trước không?”
Nói xong hắn khoanh chân lại, xung quanh người lập tức tản ra một luồng quỷ khí với hai màu đỏ, xanh giao nhau trên đỉnh đầu hắn. Sau đó, luồng khí ấy hóa thành hư ảnh của ba đóa sen với ba màu xám, bạc, vàng. Đóa sen xám ở cao nhất, nó phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, khi nhìn không hề có cảm giác nó chỉ là hư ảo.
Hai đóa sen còn lại chỉ mới là hư ảnh, hình như vẫn chưa tu luyện thành.
“Tam Hoa Tụ Đỉnh!”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên kêu lên. Đây là lần đầu hắn nhìn thấy cảnh tượng này. Nhớ không nhầm thì trong nhiều cuốn kinh của các đạo phái đều có ghi chép về pháp thuật Tam Hoa Tụ Đỉnh.
Tam Hoa chính là Duyên Hoa, Ngân Hoa, Kim Hoa, lần lượt đại diện cho ba cảnh giới là Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần và Luyện Thần Hoàn Hư.
Nghe thì có vẻ giống như cảnh giới võ đạo cao siêu, thực tế, nó lại là một loại tâm pháp Kim Đan của đạo môn.
Một điển tịch Diệp Thiếu Dương từng xem có viết rằng: Tổ sư của phái Mao Sơn, trên đầu đều có Tam Hoa, chân đạp Khôi Tinh.
Tiếc rằng pháp thuật thượng cổ này cũng bị thất truyền cùng với thuật luyện đan, và trở thành một thứ trong truyền thuyết.
Vì thế, khi nhìn thấy Tam Hoa trên đầu Lâm Tam Sinh, Diệp Thiếu Dương cực kỳ ngạc nhiên.
Hơn nữa, Diệp Thiếu Dương còn cảm nhận được quỷ khí của Lâm Tam Sinh đã tăng lên rất nhiều và đạt đến cấp bậc nhị đẳng Quỷ Thủ! Điều này khiến hắn kinh ngạc không thôi.
Lâm Tam Sinh thu công pháp lại, cười lớn rồi chắp tay với Diệp Thiếu Dương.
“Thiếu Dương, ta đã quy y Đạo môn, tuy chỉ là Minh Tu quỷ.”
Diệp Thiếu Dương lại càng kinh ngạc. Chỉ cần quỷ thuật có liên quan đến Đạo môn đều là Minh Tu quỷ. Mà người đứng đầu của Minh Tu quỷ đương nhiên là Phong Đô đại đế. Ngay cả các âm thần như Thôi phủ quân, Chung Quỳ Thiên Sư, Triệu Huyền Đàn đều là Minh Tu quỷ, cách tu luyện tương tự Đạo thuật của nhân gian, ngay cả pháp thuật và ngọc phù cũng thế.
Nói đơn giản chính là quỷ tu theo Đạo thuật.
“Sư phụ ngươi… là ai?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Nói ra thì… ngươi cũng biết người đó.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Thiếu Dương, Lâm Tam Sinh đắc ý cười, nói:
“Ngươi có nhớ lúc ngươi đến từ thế giới hồng hoang, đánh dấu cột mốc ranh giới thì gặp một lão đạo sĩ, hai người còn giao đấu vài chiêu với nhau …”
“Có chuyện đó nữa sao?” Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:
“Lão đạo sĩ đó rất lợi hại, đấu với ta một hồi lâu, nhưng ta không phải là đối thủ của ông ta.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra. Hắn nhìn Lâm Tam Sinh, nói:
“Ông ta là sư phụ ngươi?”
“Đúng vậy. Quá trình bái sư chỉ vài câu chắc không kể hết. Gần đây ta không tìm ngươi, một là vì đang bế quan tu luyện, hai là cột mốc ranh giới đã bị Cửu Vĩ Thiên Hồ khống chế. Con yêu thú này đúng là “biến thái”, ngay cả sư phụ ta cũng không đấu lại nó. May mà gần đây nó nhắm vào mỗ mỗ, muốn sống mái với bà ấy một trận, thế nên ta mới có cơ hội tìm ngươi.”
“Ừ… Ngươi còn chưa nói, rốt cuộc sư phụ ngươi làm gì?”
Lâm Tam Sinh rất gợi đòn mà nhướng mày nhìn Diệp Thiếu Dương, nói:
“Đoán thử xem.”
“Tên sư phụ ta ngươi cũng biết, chính là Trương Quả của Thượng Động Chi Nhất, là Thiên Sư cùng thời với Diệp Pháp Thiện – lão sư tổ của ngươi…”
“Trương Quả!” Diệp Thiếu Dương hô lên.
“Đúng vậy, sao? Rất ngạc nhiên đúng không?” Lâm Tam Sinh đắc ý nói.
Lâm Tam Sinh còn tưởng Diệp Thiếu Dương sẽ ngưỡng mộ hắn thì đột ngột bị Diệp Thiếu Dương bóp cổ.
“Mau đưa ta gặp ông ta. Ta muốn băm ông ta thành trăm ngàn đoạn.”
Lâm Tam Sinh ngây ngốc trong chốc lát nhưng nhanh chóng khôi phục tinh thần. Hắn thi triển thuật pháp, vừa né tránh Diệp Thiếu Dương truy kích, vừa lớn tiếng nói:
“Có gì từ từ nói, sư phụ ta dù sao cũng là tiền bối của ngươi, vẫn luôn ở trong bức tranh Sơn Hà Xã Tắc, sao có thể gây chuyện với ngươi!”
Nghe câu cuối của Lâm Tam Sinh, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh lại. Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Ngươi chắc chắn sư phụ ngươi là Trương Quả?”
“Sao mà giả được! Nếu là người thường, sao có thể giúp ta tu luyện được thần thuật Tam Hoa Tụ Đỉnh trong thời gian ngắn chứ!”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh:
“Không có khả năng. Nếu ông ta là Trương Quả thật thì người ta gặp là ai? Chẳng lẽ có hai Trương Quả?”
Lâm Tam Sinh sửng sốt vài giây rồi bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương, nói:
“Ngươi gặp một Trương Quả khác? Thật vậy sao?”
“Chẳng lẽ ta lừa ngươi?”
Diệp Thiếu Dương kể lại thù hận giữa hắn và Trương Quả, cũng kể lại chuyện thân xác của Tiểu Mã đã chết và chuyện cậu ta được Đạo Phong tụ hồn lại.
Lâm Tam Sinh nghe xong thì thổn thức vô cùng. Hắn kích động nói:
“Đúng là không phí chút sức nào cũng tìm thấy được. Ta vâng theo lệnh sư phụ đi tìm Trương Quả kia. Không ngờ ngươi đã gặp ông ta. Mau, mau dẫn ta đi tìm ông ta.”
“Nếu biết ông ta ở đâu, ta còn ở đây à?” Diệp Thiếu Dương nói:
“Ngươi còn chưa nó cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Sư phụ ta là Trương Quả, người ngươi gặp cũng là Trương Quả… Nói thế ngươi hiểu không? Hai người họ đều là một phần được tách ra từ thân xác của Trương Quả khi đắc đạo. Người ngươi gặp là ác niệm, sư phụ ta là thiện niệm.”
“Trùng… trùng hợp như vậy sao?” Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.
Lâm Tam Sinh nói tiếp:
“Thật ra cũng không được tính là trùng hợp. Sư phụ ta và Trương Quả ác cảm ứng được nhau, có thể xuyên qua không gian và thời gian. Người cảm nhận được Trương Quả ác xuất hiện ở nhân gian nên phái ta ra ngoài tìm. Quả nhiên ngươi từng đấu với ông ta, hèn gì sư phụ ta lại cảm ứng được.”
Diệp Thiếu Dương lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng:
“Ngươi tính làm gì sau khi tìm được ông ta?”
“Tìm cách thu ông ta vào bức Sơn Hà Xã Tắc.” Lâm Tam Sinh nói:
"Sư phụ ta nói, chỉ cần Trương Quả ác vào đó, người sẽ có cách thu phục ông ta. Nhưng người vì một cam kết nào đó nên không thể đến nhân gian được.”
Lâm Tam Sinh nói tiếp:
“Chuyện này giao cho ngươi. Nếu thành công giúp sư phụ ta xử lý được nghiệp duyên này, người sẽ không bạc đãi ngươi.”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi:
“Không bạc đãi là không bạc đãi kiểu gì? Dạy ta Tam Hoa Tụ Đỉnh?”
“Ngươi không học được Tam Hoa Tụ Đỉnh đâu. Năm đó, âm dương phân tách, Triệu Huyền Đàn đổi một ít pháp thuật thành thuật của Minh Tu quỷ nên đạo sĩ chốn nhân gian không thể luyện được. Nhưng sẽ có chỗ tốt khác, bằng không thì ngươi đi gặp sư phụ với ta đi.”