"Nếu như Nhuế tỉ tỉ đã đề bạt anh thì nhân phẩm của anh nhất định không có vấn đề gì. Anh cứ yên tâm mà ở lại đây đợi anh trai tôi về, anh ấy nhất định có cách giúp đỡ anh."
Cái này đâu giống một câu nói, nhưng nghĩ tới bản thân những ngày sắp tới được ở chung với một người đẹp như vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương không ngăn được cảm giác lâng lâng.
Di động của Mộ Thanh Vũ vang lên, lúc cô cầm máy lên, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua thấy trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, cô do dự một lúc rồi nghe điện thoại.
"Một lát sẽ có người đến đây." Cô đặt điện thoại di động xuống, nói với Diệp Thiếu Dương, lông mày khẽ cau lại: "Đó là... bạn trai của tôi. Con người anh ấy có hơi kì quặc, nếu có gì đắc tội với anh thì mong anh nể mặt tôi, đừng tính toán với anh ấy nhé."
"Sẽ không đâu." Diệp Thiếu Dương buột miệng trả lời qua loa. Trong lòng hắn rất tò mò, sao lại có người nói người yêu mình như vậy chứ?
Một lát sau, trong sân vang lên tiếng gõ cửa. Mộ Thanh Vũ đi ra mở cửa, sau đó dẫn một chàng trai đi vào.
Diệp Thiếu Dương đánh giá qua, cậu chàng đó da rất đen, ăn mặc trang phục người Miêu, chắc chỉ mới hơn hai mươi, vóc người không cao ráo, trông tướng mạo hết sức bình thường. Cũng chính là nói chẳng có điểm nào sáng sủa cả, ánh mắt có chút trầm đục, thậm chí có hơi nham hiểm.
Là một người có tâm cơ. Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ. Lời đánh giá này chắc chắn không có ý gì tốt.
"Một cây củ cải trắng ngon như thế mà lại để một con lợn xơi mất..." Diệp Thiếu Dương nói với vẻ tức giận. Một kẻ hết sức bình thường đứng cạnh Mộ Thanh Vũ, chẳng có tí gì tương xứng cả. Nói hơi cực đoan một chút thì chính là một sự sỉ nhục đối với Mộ Thanh Vũ.
Mà Mộ Thanh Vũ thì lại vô cùng xinh đẹp, lại còn có cả khí chất cổ điển, trang nhã nữa nên hết sức đặc biệt.
"Đáng lẽ phải để cho con lợn như huynh đúng không?" Qua Qua cười trêu trọc.
"Cút!"
Qua Qua ngồi ở trên ghế salông, nhìn hai người đang đi tới chỗ mình, nói nhỏ:
"Nhưng mà cũng thật là, sao Thanh Vũ tỉ tỉ lại nhìn trúng một kẻ thấp hèn như vậy chứ. Thật là kì lạ, lão đại, hắn còn không đẹp trai bằng huynh nữa. Nếu mà bắt buộc phải chọn một trong số hai người thì đệ vẫn tình nguyện chọn huynh."
Diệp Thiếu Dương tức đến xám xịt mặt lại, hung hăng trừng mắt với nó: "Ta ở trong mắt đệ cũng chỉ có thể so sánh với cái hạng như vậy?"
Hai người kia cũng vừa vào đến nhà.
Ánh mắt tên kia lập tức ghim chặt lấy Diệp Thiếu Dương, trên mặt còn mang theo một nụ cười cứng ngắc, ánh mắt còn có chút gì đó không thiện cảm.
"Vị này chính là Diệp Thiếu Dương, là bạn của anh trai em, anh ấy đến đây để thăm anh trai em. Vị này... là bạn trai của tôi, mọi người cứ gọi anh ấy là Bảo Ca nhé, đấy là tên tiếng Hán của anh ấy."
Hai người bọn họ bắt tay nhau. Diệp Thiếu Dương cảm giác được tay của hắn rất mềm mại, đặc biệt là lòng bàn tay, còn mềm hơn cả tay của con gái, trong lòng có hơi động, hắn cũng là thầy phù thủy?
"Hoan nghênh cậu đến Thập Bát trại."
Ba người họ ngồi xuống, Mộ Thanh Vũ pha trà, cô có vẻ không hăng hái lắm.
Bảo Ca bắt chuyện với Diệp Thiếu Dương, hỏi dò lai lịch của hắn.
Diệp Thiếu Dương thấy Mộ Thanh Vũ hơi nhìn mình, trong lòng hiểu ý, thuận miệng bịa ra một thân phận để ứng phó.
Bảo Ca thấy hắn không hào hứng lắm nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói qua loa một lúc rồi liền đứng dậy cáo từ.
Mộ Thanh Vũ đưa hắn ra ngoài.
"Tại sao em có thể để cho cậu ta ở trong nhà mình..." Ngoài sân vang lên tiếng của Bảo Ca.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng với thính giác hơn người của Diệp Thiếu Dương thì có thể nghe rõ mồn một.
"Anh ấy là bạn của anh trai em, lặn lội đường xá xa xôi đến đây, em không thể thất lễ được." Giọng nói của Mộ Thanh Vũ có chút lạnh lùng.
Bảo Ca nói: "Em có thể để cậu ta ở tại quán trọ trên trấn, điều kiện ở đó còn tốt hơn nhà em nhiều."
"Miêu trại chúng ta từ khi nào lại có quy tắc để cho khách trọ ở ngoài vậy? Anh muốn em bị mọi người chỉ trích nặng nề có phải không?"
"Cái này thì khác, cậu ta là người Hán..."
"Người Hán thì làm sao, em cũng có một nửa dòng máu người Hán đây."
Bảo Ca hừ một tiếng: "Chính vì như vậy nên anh mới không yên tâm để em ở cùng với người Hán. Em đừng quên thân phận của mình là gì..."
"Được rồi, anh đi đi, chuyện của em không cần anh lo."
Mộ Thanh Vũ đóng cửa lại, đứng ngoài cửa một lúc rồi mới bước vào trong nhà. Cô nhìn Diệp Thiếu Dương, nở một nụ cười yếu ớt.
"Tỷ tỷ, bạn trai của tỉ có phải không hoan nghênh chúng ta không?" Qua Qua hỏi như một đứa trẻ nên không cảm thấy quá đường đột.
"Không cần phải để ý đến hắn, tỉ hoan nghênh mọi người là được rồi."
Mộ Thanh Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, nói với Diệp Thiếu Dương: "Nếu anh có ra ngoài thì nên cẩn trọng một chút. Anh ta là con trai của tộc trưởng."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Tôi không hiểu, tôi có chọc giận gì cậu ta đâu."
"Mẹ của anh ấy năm đó đã bỏ đi cùng một người Hán nên anh ấy có chút thù hằn với người Hán."
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Trên trấn của các cô không phải là toàn người Miêu đấy chứ?"
"Tất nhiên có cả người Hán, nhưng bọn họ không liên quan gì đến anh ta nên anh ta cũng không đi gây sự với bọn họ. Nhưng anh thì khác..."
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, không nghĩ ra mình với hắn thì có quan hệ gì, rồi linh tính hắn mách bảo. Lẽ nào... hắn sợ mình cũng sẽ giống như người Hán đã cướp mất mẹ của hắn đi, giờ mình cũng sẽ cướp mất bạn gái của hắn?
Mặc dù có hơi hoang đường, nhưng chẳng biết vì sao, Diệp Thiếu Dương xác định đúng đến tám mươi phần trăm. Quan trọng là mình đẹp trai thế này, hắn ta nhìn bản thân nên thấy tự ti mặc cảm cũng là điều dĩ nhiên thôi.
"Nhà tôi còn rất nhiều phòng trống không có ai ở. Nhưng gần đây mưa nhiều ẩm thấp nên hơi khó dọn dẹp. Anh vẫn nên ở phòng của anh tôi nhé, đã dọn sẵn rồi."
Mộ Thanh Vũ dẫn hắn đi vào một gian phòng ngủ, vừa nhìn cái là biết ngay phòng của con trai, trên tường dán mấy tấm áp phích của minh tinh, ở chính giữa có một bức to nhất là hình của một vận động viên bóng rổ, hai tay đang giơ lên cao, tư thế hết sức phong độ.
Phía dưới có một dòng chứ như một ngọn lửa: "Con trai trời chọn."
"James, minh tinh làng bóng mà anh trai tôi sùng bái nhất. Anh có xem bóng rổ không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, bản thân hắn không có nhiều thời gian xem mấy cái bóng rổ gì đó. Nhưng mà hình như đã từng nghe đến cái tên này. Trong lòng thầm nghĩ cậu ngôi sao bóng rổ này cũng không phải dạng vừa, đến cả một thầy tế của Miêu trại nơi biên giới cũng là fans của cậu ta.
Diệp Thiếu Dương liền ở lại nhà Mộ Thanh Vũ. Sau đó hắn mới biết là Mộ Thanh Vũ có mở một tiệm hoa trên thị trấn, nhưng mấy hôm nay cứ mưa suốt, không có ai mua hoa nên cô đóng cửa quán luôn.
Diệp Thiếu Dương vốn định ra ngoài đi dạo nhưng vì trời mưa nên cũng không có cách nào khác.
Buổi trưa, Mộ Thanh Vũ đi siêu thị mua thức ăn về, Diệp Thiếu Dương cũng ở không nhàn rỗi nên xuống phụ cô nấu ăn.
"Không ngờ là anh biết nấu ăn, lại còn nấu ngon như vậy, đúng là không ngờ đấy."
Mộ Thanh Vũ nếm thử một miếng sườn xào chua ngọt Diệp Thiếu Dương làm, hết sức khen ngợi.
"Bây giờ con trai mà biết nấu ăn hình như không còn nhiều đâu."
"Tôi không thích nấu ăn chút nào đâu." Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: "Nhưng mà cũng hết cách rồi, sư phụ của tôi còn lười hơn cả tôi. Từ sau khi tôi lên núi vẫn luôn là tôi nấu cơm, cứ như thế suốt nên dần dần cũng biết làm."
Nghĩ lại quãng thời gian ấy, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực: Đừng nhìn Đạo Phong có vẻ ngầu vậy thôi chứ cũng là một tên lười thối xác, y đúc Thanh Vân Tử. Diệp Thiếu Dương hắn sau khi lên núi vẫn luôn phải phụ trách phần cơm nước. Lúc mới đầu cũng khó ăn lắm. Nhưng thầy trò ba người bọn họ vẫn cố nhịn.
Sau đó Đạo Phong thực sự không chịu được nữa, phải xuống núi mua một đống sách về nấu ăn rồi bắt hắn học, còn trông coi nghiêm túc hơn cả lúc hắn tu luyện. Từ đó về sau, tay nghề nấu nướng của Diệp Thiếu Dương cứ thế tăng vòn vọt, thậm chí còn nhanh hơn hắn tu đạo.
Những món mà Mộ Thanh Vũ làm, rất thanh đạm vừa miệng, rất có khẩu vị của người Giang Nam, nàng nói là những món này đều là mẹ nàng dạy.