“A…!”
Thẩm Mặc đau đến phát run, cúi đầu gầm nhẹ, thân thể cũng không ngừng run rẩy – là một tư thế bị thuần phục hoàn toàn.
Nghĩ vậy, côn th*t đang vùi sâu trong cơ thể cậu liền phình ra môt vòng. Quý Minh Hiên cởi hết quần áo Thẩm Mặc ra, vừa không ngừng ra vào hậu huyệt mềm ướt kia, vừa hôn lên tấm lưng trần trụi của cậu.
Bị đâm vào một nơi nào đó, Thẩm Mặc không nhịn được cong người lên: “Ngài Quý, không cần…!”
Quý Minh Hiên không để ý đến Thẩm Mặc, chỉ nắm chặt lấy eo cậu, không ngừng chọc ngoáy vào điểm mẫn cảm kia. Cậu vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng trong cơn đau lại ẩn ẩn một loại khoái cảm không thể gọi tên, chẳng mấy chốc, thằng em phía trước đã phun ra một dòng chất lỏng.
Quý Minh Hiên mãnh liệt đâm vào vài cái nữa, sau một cú tăng tốc cuối cùng mới chịu thỏa mãn bắn ra.
Sau khi kết thúc, Thẩm Mặc đứng dậy định vào WC thì bị Quý Minh Hiên kéo lại, hai người nằm dính với nhau trên sô pha.
Thẩm Mặc nhìn lên đồng hồ: “Ngài Quý, cô Quý sắp về rồi.”
“Không sao đâu,” Quý Minh Hiên hôn lên vùng da thịt phía sau tai cậu: “Đêm nay An An sẽ không về.”
Một tay anh ôm lấy eo Thẩm Mặc, tay còn lại trườn xuống theo đường cong mềm mại của bờ mông, đi đến lỗ nhỏ vừa bị chà đạp thê thảm kia, với một ngón tay vào để thăm dò.
Thẩm Mặc khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Ngài Quý…”
Trong giọng nói đã mang theo ý cầu xin tha thứ.
Nhưng Quý Minh Hiên vẫn chen một ngón tay nữa vào, vừa làm vừa dỗ dành: “Vừa nãy vội quá, để tôi xem em có bị thương không.”
Nơi ấy của Thẩm Mặc đã sưng đỏ, may là chưa chảy máu; bên trong tất cả đều là thứ “gì đó” của Quý Minh Hiên. Hậu huyệt bị hai ngón tay đâm chọc, nhất thời phát ra tiếng lép nhép dụ người.
Giữa phòng khách vắng lặng, âm thanh này nghe có vẻ vô cùng dâm đãng. Quý Minh Hiên tách huyệt khẩu nho nhỏ ra hai bên, cắn cắn lỗ tai cậu: “Xem ra là không bị thương. Em nhìn đi, chỗ này của em lại ướt sũng rồi…”
Cả người Thẩm Mặc nóng lên, vừa cử động một chút, đã có chất lỏng chảy xuống dọc theo bắp đùi cậu. Quý Minh Hiên quệt một ít ra tay, rồi chậm rãi xoa nó lên ngực cậu.
Thân thể Thẩm Mặc vừa mới trải qua cao trào, vẫn còn cực kỳ mẫn cảm, vừa bị anh chạm vào đã nổi lên phản ứng. Cậu rụt người lại, run rẩy cầu xin: “Ngài Quý, em không được…”
“Em được.” Vừa nói, Quý Minh Hiên vừa xoa nắn đầu nhũ của cậu.
“Ưm…”
Thẩm Mặc rít lên – rõ ràng là cơ thể đã đạt đến cực hạn, nhưng đầu nhũ bị trêu chọc vẫn đứng thẳng lên, lửa dục càng lúc càng bị Quý Minh Hiên khơi ra nhiều hơn.
Một lúc sau, anh em của Quý Minh Hiên cũng đứng lên chào cờ, anh liền nâng một chân Thẩm Mặc lên, tiến vào từ bên hông. Có lần trước bôi trơn nên lần này tiến vào khá thuận lợi, Quý Minh Hiên cũng không vội vàng như trước, chỉ ôm lấy cậu chậm rãi ra vào, thỉnh thoảng còn vươn hai tay chơi đùa thằng nhỏ của cậu.
“A… Ngài Quý…”
Đây là một loại tra tấn khác – bị Quý Minh Hiên tấn công cả trước lẫn sau, Thẩm Mặc chẳng phòng thủ được lâu, một lúc sau đã tiết ra.
Quý Minh Hiên thì vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Anh đổi vài tư thế, mãi đến khi Thẩm Mặc bị chà đạp đến nỗi cổ họng khản đặc, mới chịu bắn ra trong cơ thể cậu.
Đêm đó, hai người ngủ trên sô pha. Rạng sáng khi ôm Thẩm Mặc đi tẩy rửa, Quý Minh Hiên lại làm thêm một hiệp trong phòng tắm nữa. Cậu bị làm đến độ toàn thân bủn rủn, chỉ có thể víu lấy bờ vai anh mà rên rỉ, thiếu chút nữa còn không khép nổi chân vào.
—
Khi Thẩm Mặc tỉnh lại vào sáng hôm sau, cảnh sắc ngoài cửa sổ đẹp một cách diệu kỳ.
Cậu mở to mắt, cảm thấy xương cốt toàn thân như vừa bị xe tải nghiền qua, đau nhức không tả nổi. Quý Minh Hiên vẫn ngủ say chưa tỉnh, một tay anh khoác lên thắt lưng cậu.
Rèm trong phòng ngủ chưa được kéo lên, Thẩm Mặc gắng gượng ngồi dậy nhìn ra cửa sổ – chỉ thấy trắng xóa một màu.
Thì ra đêm qua tuyết rơi.
Một đống hỗn độn rải khắp mặt đất. Thẩm Mặc không biết khi nào Quý An An sẽ về, vội vàng cúi xuống định nhặt quần áo vương vãi, lại nghe Quý Minh Hiên lầm bầm bên tai: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
Thẩm Mặc quay lại, nhìn ánh nắng ban mai rải rác trên khuôn mặt anh: “Ngài Quý tỉnh rồi?”
Mắt anh nửa nhắm nửa mở: “Ừm.”
“Hôm qua ngài uống say.”
Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ ấn đầu cậu vào lòng mình. Thẩm Mặc biết có nhiều người tỉnh dậy sau khi say sẽ quên hết mọi chuyện mình làm khi ấy – cậu không biết anh có thế không, nhưng thực sự đã không còn sớm nữa rồi.
“Ngài Quý, em phải đi làm thôi, kẻo muộn mất.”
Quý Minh Hiên lười biếng nói: “Thì xin nghỉ thêm một ngày nữa đi.”
Thẩm Mặc khựng lại: “Sao ngài biết hôm qua em xin nghỉ?”
Anh mở mắt ra, liếc cậu một cái: “Em quên mình đang làm trong công ty ai à?”
Đương nhiên là Thẩm Mặc biết trên danh nghĩa mình đang đi làm cho công ty của Quý Minh Hiên, nhưng — đừng nói là một nhân viên nho nhỏ như cậu xin nghỉ cũng phải báo cáo cho tổng giám đốc đấy chứ?
Quý Minh Hiên vươn tay ra: “Đưa điện thoại đây, tôi xin phép giúp em.”
Di động của Thẩm Mặc đang để trên bàn ở phòng khách. Đợi cậu mang nó về đây rồi, Quý Minh Hiên nhìn nó một hồi: “Tắt máy?”
Bấy giờ cậu mới nhớ ra là mình quên không bật máy lại. Cho mười cái gan cậu cũng không dám nói đó là vì Chu Dương, đành phải chống chế: “Mấy hôm nay rất bận, em quên béng mất.”
Quý Minh Hiên không truy hỏi, nhấn nút khởi động.
Điện thoại vừa mở, một chuỗi dài tít tít báo tin nhắn đến vang lên.
Anh cười cười nhìn sang cậu: “Có người nhắn cho em một đống tin nhắn này.”
Thẩm Mặc nghĩ mình biết đó là ai: “Chắc là spam đấy.”
“Muốn xem không?”
Tim cậu nhảy thót lên, vội nói: “… Xóa hết đi.”
“Muốn thật chứ?”
“Vâng.”
Quý Minh Hiên nhìn cậu đầy ẩn ý: “Về sau đừng có hối hận đấy.”
Thẩm Mặc quả quyết: “Sẽ không mà.”
Anh ngồi trước mặt cậu, xóa đi từng tin một.
Thẩm Mặc lẳng lặng ngồi cạnh, dường như nhìn thấy rất nhiều hồi ức vụt qua trước mắt như vũ bão. Có lẽ thứ mà cậu thương nhớ thật ra không phải là bản thân Chu Dương, mà là quãng thời gian thanh xuân quá mức tươi đẹp ấy.
Chẳng qua, ba năm đã qua đi, ai cũng phải hướng về phía trước.
Quý Minh Hiên dùng điện thoại của Thẩm Mặc xin nghỉ phép thay cậu, rồi lại gọi cho trợ lý của anh, nói là sáng nay anh không đến công ty. Xong việc, anh ném cái máy đi, vẫy vẫy tay với cậu: “Đến ngủ với tôi thêm lúc nữa.”
Giữa ngày tuyết rơi mà được chui vào chăn ấm làm một giấc, đúng là vô cùng thoải mái.
Nếu Quý Minh Hiên đã nói vậy, Thẩm Mặc cũng sinh ra lười, lại nằm lên sô pha lần nữa.
Không khí trong phòng khách vô cùng ấm áp, anh ôm lấy eo cậu, đặt cằm lên vai cậu, ngủ rất nhanh. Thẩm Mặc vốn nên có nhiều tâm sự, nhưng không hiểu vì sao cũng vô thức thiếp đi tự lúc nào.
—
Lần thứ hai tỉnh lại đã là giữa trưa.
Thẩm Mặc đã dọn dẹp phòng khách, mặc quần áo xong xuôi rồi mà Quý Minh Hiên vẫn đang ngủ.
“Ngài Quý, đến giờ ăn trưa rồi.”
“Ngài Quý?”
Cậu gọi mấy lần mà anh vẫn chẳng phản ứng gì, vươn tay đẩy cổ tay anh thì chỉ cảm thấy – nóng đến phát sợ.
Thẩm Mặc giật nảy mình, vội vàng sờ lên trán anh – nơi ấy cũng nóng rực.
Quý Minh Hiên ốm rồi! Ngủ tiếp trên sô pha là không ổn tí nào, cậu phải cố hết sức mới lôi được người vào phòng ngủ. Đầu óc Quý Minh Hiên mơ mơ màng màng, vừa ngã đầu xuống giường liền thiếp đi.
Sợ anh bị đói, Thẩm Mặc đi nấu một nồi cháo hoa, nấu xong rồi thì bưng một bát vào phòng, gọi anh dậy ăn.
Thoạt nhìn Quý Minh Hiên rất uể oải, nhưng vẫn nghe lời cậu ăn hết cháo.
Thẩm Mặc lẳng lặng quan sát sắc mặt anh: “Hình như ngài ốm rồi.”
Anh không quá để ý: “Chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Đang sốt đây này.” Thẩm Mặc nói: “Hay là ta đến bệnh viện khám?”
Vừa nghe đến hai chữ bệnh viện, anh lập tức nhăn mày, nói không cần suy nghĩ: “Không cần.”
“Em gọi bác sĩ đến đây nhé?”
“Bệnh vặt thôi, đừng phiền toái như thế.”
“Nhưng mà…”
“Đừng ồn ào nữa.” Quý Minh Hiên nằm vật ra giường, kéo chăn trùm kín đầu: “Để tôi ngủ một giấc là tốt rồi.”
Thẩm Mặc không biết nên khóc hay cười – không ngờ ngài Quý lại là kiểu người thà chịu ốm còn hơn gọi bác sĩ đấy.
Nhớ lại một đêm mãnh liệt vừa qua, Thẩm Mặc hơi bứt rứt – đừng nói là vì bị cậu hút khô nên anh mới sinh bệnh đấy chứ? Cậu lục tung cả nhà lên mới kiếm được mấy viên thuốc hạ sốt cho anh, rồi canh giữ bên giường để chăm sóc anh suốt.
Quý Minh Hiên sốt cao không lùi, ngủ cũng không sâu, đang mơ màng bỗng nhiên thốt lên: “Thẩm Mặc.”
Thẩm Mặc vội đến nắm lấy tay anh: “Ngài Quý, em đây.”
Quý Minh Hiên không nói gì nữa, chân mày đang cau chặt lại khẽ giãn ra. Đến cả lòng bàn tay anh cũng nóng rực, Thẩm Mặc đang định buông ta thì bị anh nắm lại.
Thẩm Mặc thử rút lại hai lần mà không được, đành để anh nắm tay mình.
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Mãi đến khi ánh nắng hoàng hôn chiếu vào khung cửa, Thẩm Mặc mới giật mình nhận ra – thế mà cậu đã ngồi đây cả một buổi chiều rồi.
Cơn sốt của Quý Minh Hiên đã tạm thuyên giảm, nhưng thuốc trong nhà cũng hết. Nhân lúc trời chưa tối hẳn, Thẩm Mặc nhanh chóng thay quần áo chạy ra ngoài mua thuốc. Tuyết đọng trên đường đã tan đi hơn nửa, nhưng vẫn không có phương tiện công cộng nào đi qua đây, may là tài xế của Quý Minh Hiên vẫn chưa hết giờ làm, nên cậu đi nhờ xe bác ra ngoài.
Trên đường, bác Trương tài xế nói tới vụ Quý Minh Hiên uống say đêm qua: “Tối hôm trước đó ngài Quý đi gặp một người, rồi cả ngày hôm sau nhìn cứ uể oải hẳn. Rồi ngài ấy mới uống say như chết đến thế đấy, say đến nỗi không tự đi được cơ mà.”
“Giày ngài ấy ướt sũng, có phải đã đạp trúng vũng nước không ạ?”
Làm sao bác Trương dám nói xấu boss nhà mình chứ, ha hả cười: “Ngài Quý vốn định đến khu biệt thự Cẩm Tú, nhưng tối ấy trời đổ tuyết lớn thế, ngài ấy lại say quá rồi, tôi không yên tâm nên mới đưa người về nhà. Chắc ngài ấy không giận đâu đúng không?”
Nghe đến năm chữ khu biệt thự Cẩm Tú, Thẩm Mặc giật mình.
Bác Trương hỏi lại: “Cậu Thẩm, ngài Quý không giận đâu đúng không?”
Thẩm Mặc à một tiếng: “Không đâu bác.”
Cậu nhớ đến, tối qua khi về nhà, Quý Minh Hiên nhìn mãi mới nhận ra cậu.
Theo bản năng xoay xoay cái nhẫn trên tay, cậu nghĩ – ồ, hóa ra là vậy.
—
Bác Trương lái xe vừa nhanh vừa an toàn, một lúc sau đã đến cửa nhà thuốc. Thẩm Mặc xuống xe mua đồ rồi trở về, ngồi trên ghế sau, cảm thấy dạ dày âm ỉ đau – mãi sau cậu mới nhớ ra, cả chiều mải chăm sóc Quý Minh Hiên nên quên mất chưa ăn gì.
Về đến nhà thì trời đã tối. Thẩm Mặc ăn tạm vài thứ rồi nấu thêm nồi cháo nữa cho Quý Minh Hiên, rồi đút cả cháo cả thuốc vừa mua cho anh.
Vì không gọi bác sĩ nên cậu khá lo lắng, cả tối cứ ngồi chực bên giường anh, cách nửa giờ lại đo nhiệt độ cho anh một lần.
May là cuối cùng cơn sốt cũng hạ.
Đến sau nửa đêm, thực sự là Thẩm Mặc không tỉnh nổi nữa, ghé vào bên giường rồi thiếp đi.
Vừa nhắm mắt vào, cậu lại bắt đầu mơ. Mơ đến buổi sáng sau cơn tuyết lớn, ngoài trời trắng xóa một màu, trên đường ai ai cũng vội vội vàng vàng. Tuyết trên đường chưa tan hết, nhiều chỗ còn kết băng, đi lại khá là vất vả.
Nhưng có người nắm lấy tay Thẩm Mặc, đi cùng cậu cả đoạn đường.
Cậu không những không thấy chật vật mà còn vui vẻ không nói nên lời, vừa đi vừa ríu rít không thôi.
“Hôm nay ở công ty, em lại bị đồng nghiệp xa lánh.”
“Thực ra em vẫn thích vẽ lắm.”
Đây đều là những suy nghĩ từ tận đáy lòng mà thường ngày cậu tuyệt sẽ không nói ra, nhưng kỳ lạ thay, người bên cạnh vẫn không lên tiếng.
Thẩm Mặc quay lại: “Chu Dương, sao anh không nói gì thế?”
Người nọ dừng chân: “Tôi không phải là Chu Dương.”
Thẩm Mặc nhìn kỹ người nọ. Dánh người thon dài xinh đẹp ấy, khuôn mặt anh tuấn ấy, thế mà lại là… Quý Minh Hiên.
“Ngài Quý…”
Quý Minh Hiên cười lạnh một tiếng, hất tay cậu ra. Nhất thời cậu đứng không vững nữa, ngã nhào xuống nền tuyết lạnh lẽo.
Trái tim cậu sợ hãi, vụt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, liền nghe thấy giọng anh nói: “Em ngủ thế nào mà lăn được xuống đất vậy?”
Đèn ngủ sáng lên.
Thẩm Mặc vẫn chưa thoát khỏi khung cảnh trong mơ, kinh ngạc nhìn Quý Minh Hiên một lúc rồi mới nhận ra – cậu vừa lăn từ trên giường xuống. Cậu lồm cồm bò dậy, mặt mũi vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Quý Minh Hiên xốc chăn lên: “Vào đây.”
Thẩm Mặc toàn thân lạnh lẽo chui vào ổ chăn. Trong lòng Quý Minh Hiên rất ấm áp, ấm đến nỗi cậu hơi khó chịu, không nhịn được lùi về sau một chút.
Nhưng anh lập tức tóm cậu lại.
Một tay Quý Minh Hiên ôm lấy cậu: “Đừng ngọ nguậy, em muốn ngã lần nữa à?”
Cậu không dám nhúc nhích nữa. Tỉnh một lần, cậu khó mà ngủ lại, liền hỏi anh: “Ngài bị em đánh thức sao?”
“Ngủ cả ngày đã đủ rồi.”
“Ngài thấy khỏe hơn chưa?”
Quý Minh Hiên cúi đầu, cụng trán lên trán cậu: “Ổn rồi.”
Thẩm Mặc chỉ thấy nong nóng, không phân biệt được như thế là đã hạ sốt hay chưa, nghĩ nghĩ: “Đến bệnh viện một lần thì vẫn tốt hơn.”
Anh lập tức tỏ vẻ chán ghét: “Không đi.”
Cậu không ngờ là anh lại ghét bệnh viện đến thế. Nhớ ba năm trước khi cậu còn nằm viện, Quý Minh Hiên vẫn thường xuyên đến thăm cậu mà.
Sau khi xuất viện, có khoảng nửa năm, mỗi ngày của Thẩm Mặc cứ trôi qua trong mơ mơ màng màng – có khi mới ngồi ở cửa sổ xem dòng người qua lại một chút là đã hết một ngày. Cậu hầu như không có chút ấn tượng nào về quãng thời gian ấy, chỉ nhớ là cuối cùng vì không trả nổi tiền thuê nên bị chủ nhà đuổi ra ngoài, rồi Quý Minh Hiên mang cậu về biệt thự, sắp xếp cho cậu một công việc, kéo cuộc sống của cậu về quỹ đạo.
Nhưng trong vòng nửa năm đó, chuyện gì đã xảy ra? Vì sao cậu không nhớ gì cả?
Thẩm Mặc miên man suy nghĩ, bất giác thiếp đi tự lúc nào.
—
Bệnh của Quý Minh Hiên đến nhanh mà đi cũng nhanh, đến hôm sau là anh đã có thể ngồi trên giường xử lý công việc. Quý An An vẫn chưa về, Thẩm Mặc liền quyết định nghỉ thêm ngày nữa để chăm sóc anh.
Quý Minh Hiên chẳng ngại tí nào, chỉ tay năm ngón bắt cậu làm hết việc này đến việc kia, còn đòi bữa trưa phải có bao nhiêu là món ăn. May là tay nghề của Thẩm Mặc rất ổn, ‘miễn cưỡng’ lắm mới làm ngài Quý vừa lòng.
Buổi chiều sau khi đi mua đồ về, Thẩm Mặc thấy đồ dùng hằng ngày của mình đã được chuyển hết sang phòng Quý Minh Hiên.
Lúc cậu nhắc tới việc này, Quý Minh Hiên đang dùng laptop, miệng đáp mà mắt vẫn nhìn màn hình: “Không phải mấy hôm nay em muốn chăm sóc tôi sao? Chuyển sang đây ngủ sẽ tiện hơn.”
“Em nghĩ là ngài đã khỏi bệnh rồi.”
Quý Minh Hiên lập tức ho khan một tiếng: “Vẫn chưa khỏi hẳn.”
Thẩm Mặc đành hỏi: “Bao giờ thì cô Quý về?”
“An An ra nước ngoài du lịch rồi, nói là cuối tuần mới về.”
“Cô ấy đi một mình?”
Khóe miệng Quý Minh Hiên cong lên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Em thấy có thể không?”
Thẩm Mặc lập tức hiểu ra: “Đi cùng Chu Dương sao?”
Anh gật đầu: “Đi từ ngày 12.”
Ngày 12 chính là ngày tuyết rơi đó.
Chu Dương nói muốn gặp cậu ở nơi hai người hẹn hò lần đầu tiên, nhưng Thẩm Mặc không đi. Không thấy cậu đến, hắn liền quay đi hẹn hò với Quý An An.
Nếu ngày ấy cậu đi thì sao?
Thẩm Mặc nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ, chẳng muốn nghĩ tiếp nữa.
—
Quý Minh Hiên nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi mới đi làm lại.
Thẩm Mặc cũng vậy – tiếp tục cuộc sống không lý tưởng chẳng mặn chẳng nhạt ấy. Đồng nghiệp vẫn vô tình cố ý lơ cậu đi, ngày qua ngày không có gì thay đổi.
Điều duy nhất thay đổi là Quý Minh Hiên.
Trước đây anh luôn bận rộn, không thì cũng tham gia đủ loại xã giao, thường quá nửa đêm mới về đến nhà. Nhưng bây giờ anh như biến thành một con người khác – luôn về nhà đúng giờ, luôn ăn cơm tối ở nhà, thậm chí cứ mỗi chiều lại nhắn thực đơn vào máy cậu.
Đến bác Trương cũng nói: “Cuối cùng ngài Quý cũng chịu kiềm chế rồi, buổi tối không phải rong ruổi trên đường đúng là thoải mái biết bao.”
Thẩm Mặc hỏi: “Thế không phải là bác mất lương tăng ca à?”
Bác hào phóng đáp: “Bác thà ở nhà với vợ con nhiều một chút còn hơn.”
Thẩm Mặc cũng không hiểu sao tự dưng Quý Minh Hiên lại thay đổi như thế.
Nhưng tính tình anh thay đổi thất thường, cậu chẳng dám đoán bừa – nếu đoán sai thì xấu hổ chết mất!
Thấy Quý Minh Hiên đã khỏi bệnh rồi, Thẩm Mặc định chuyển về phòng mình, nhưng mãi vẫn không kiếm được cơ hội. Mỗi ngày đến giờ ngủ, anh liền lăn lên giường với cậu, mà dù cậu có lăn đến chỗ nào, khi tỉnh dậy vẫn sẽ thấy anh đang ôm mình vào lòng, nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Thẩm Mặc có phản đối vài lần, tiếc là Quý Minh Hiên đều bỏ ngoài tai.
—
Đến cuối tuần, Quý An An trở về.
Cô đến một điểm du lịch nổi tiếng trên một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Làn da cô đã phơi nắng đến ửng đỏ, mặc một bộ đồ thời thượng, đến ánh mắt cũng trở nên dịu dàng như nước biển.
Vừa vào cửa, Quý An An đã lôi quà tặng Thẩm Mặc ra: “Tiếc là nhà Chu Dương đang có việc gấp phải về ngay, không thì em đã mua được nhiều hơn rồi.”
“Từng này là nhiều rồi.” Thẩm Mặc nói: “Chơi vui chứ?”
“Tất nhiên là vui! Nước biển cực trong xanh luôn, ban ngày bọn em thuê thuyền nhỏ ra biển, đến chiều tối mới về; đến tối thì nắm tay nhau tản bộ trên bờ cát, biển dưới ánh trăng nhìn còn đẹp hơn ban ngày nhiều…. Ôi, em rất muốn ở lại đó thêm nữa!”
Quý Minh Hiên chen vào: “Mới ra ngoài một chuyến mà đã ngang tàng ghê ha?”
Quý An An quay lại ôm lấy cánh tay anh: “Là nhờ anh hai đưa em vé máy bay cả đấy! Lần sau anh cũng đến đó với anh Thẩm một lần đi~”
Thẩm Mặc ngẩng lên, nhìn về phía anh: “Là ngài Quý sắp xếp chuyến du lịch này cho hai người à?”
Ánh mắt hai người gặp nhau, Quý Minh Hiên ung dung đáp: “Đúng, là tôi.”
Quý An An nói: “Hôm ấy lúc anh giơ vé máy bay ra, thực sự là em giật nảy cả người đấy. Thời gian gấp như thế, đồ đạc còn chưa chuẩn bị kịp.”
“Niềm vui bất ngờ mà.”
“Nhưng đúng là chơi vui lắm, hơn nữa Chu Dương còn…” Quý An An bỗng nhiên đỏ mặt, nhìn anh hai của mình: “Anh, em có chuyện muốn nói với anh.”
Thẩm Mặc hiểu ý cô, lập tức nói: “Em đi làm bữa tối.” Rồi chạy biến vào phòng bếp, để anh em họ ngồi ở phòng khách nói chuyện riêng với nhau.
Đã đến giờ cơm chiều, hương thơm đồ ăn bay vào từ ngoài cửa sổ. Thẩm Mặc lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, mang chúng đi rửa.
Cậu nghĩ đến ngày 12 ấy, Chu Dương hẹn cậu ở nơi cũ, nhưng cũng cùng ngày đó, Quý Minh Hiên đưa vé máy bay cho Quý An An. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp sao?
Nếu ngày ấy cậu đến chỗ hẹn thì thế nào?
Hẳn là sẽ đứng chờ dưới trời tuyết lạnh, từ ban ngày âm u đến khi sắc trời tối đen.
Có lẽ vì nước rất lạnh, Thẩm Mặc khẽ run lên, cảm thấy cái lạnh như ngấm vào cốt tủy. Cậu vội vàng tắt nước đi, nghe thấy tiếng đi vào của Quý Minh Hiên: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần không cần, em sắp xong rồi. Cô Quý đói phải không?”
“Không, An An nói đi chơi về mệt quá, đã về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong rồi, Quý Minh Hiên vẫn không rời đi, đứng tựa vào cửa nhìn Thẩm Mặc bận rộn. Cậu vừa gọt khoai tây vừa nghĩ – làm cà ri hay khoai tây chiên bây giờ? Đang định hỏi Quý Minh Hiên thì anh đã lên tiếng.
“Vừa rồi An An nói với tôi là… Chu Dương cầu hôn nó.”