Manh Sủng Liệt Thê

Chương 35: Sóng ngầm

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

Phủ Thái tử.

“Hôm nay tiến triển như thế nào?” Thanh Phong một tay kéo tay áo, một tay cầm bút, ung dung viết chữ trên mặt giấy Tuyên Thành.

Thiệu Dã nghiêm túc nói: “Đám người theo dõi đều bị diệt khẩu.”

Xuống tay thật đúng là ngoan độc. Nhưng mà, kết quả mà bản cung muốn chính là cái này, Thanh Phong hơi hơi giơ lên khóe miệng, tươi cười lạnh lẽo:
“Tiến hành bước tiếp theo.”

“Bây giờ vẫn chưa được.”

“Hửm?” Thanh Phong không vui ngẩng đầu, ánh mắt ngầm xem xét Thiệu Dã.

Thiệu Dã đứng yên, cứng nhắc trả lời: “Hắn không như ngài nghĩ đơn giản như vậy.”

“Thì tính sao, mạng người quan trọng, cho dù là một dân chúng bình thường,
bản cung cũng có thể trị tội hắn!” Nguyên Thần Trường Không sống thêm
một ngày, hắn cảm thấy như bị tra tấn thêm một ngày.

Thiệu Dã cúi đầu, mắt nhìn mũi chân chính mình, trong mắt có chút mỉa mai. Chỉ có
chuyện đơn giản như vậy đã nghĩ là đã đánh bại được Yểm cung ma chủ,
Thanh Phong ngươi thật quá ngây thơ! Nhưng miệng lại nói: “Chỉ vài tên
tiểu tốt, không thể nào kích động được lão hồ ly này ra tay. Thái tử
điện hạ nếu ngài muốn mọi chuyện không có sai sót, nhất định phải chờ.”


Thanh Phong âm thầm cắn răng, kìm nén tức giận: “Bản cung phải đợi tới khi nào?”

Đương nhiên là chờ các ngươi lưỡng bại câu thương, chờ tên điên kia xuất quan, bản Thiệu Dã mới có thể ngồi xem hổ đấu.

“Thái tử điện hạ ngài không phải là môn sinh của phái Hoa sơn sao?”

Thanh Phong nhíu mày, có chút suy nghĩ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngươi
muốn ta mời sư phụ xuống núi, sau đó…” Làm sao có thể, sư phụ là cha của tiểu sư muội, là ân sư của hắn, hắn làm sao có thể làm ra chuyện đại
nghịch bất đạo như thế!

“Không được! Hãy tìm những người khác. Môn phái ở giang hồ rất đông, có sức ảnh hưởng không phải chỉ có phái Hoa Sơn!”

Thiệu Dã cười nhẹ: “Thái tử điện hạ nói rất đúng, vậy ngài cần phải chờ thêm chút nữa.”

“Ngươi!” Thanh Phong bị nụ cười tà khí của hắn làm cho tức giận nổi gân xanh,
đập mạnh bút sói xuống mặt bàn, đúng là lập luận sắc sảo.”Thiệu Dã, có
phải ngay cả ngươi cũng muốn bức bản cung hay không?”

Hoàng đế
bức hắn, Thừa tướng bức hắn, tiện nhân Thiên Tầm kia cũng bức hắn, ngay
cả tiểu sư muội hắn yêu nhất cũng bức hắn, hiện tại Thiệu Dã cũng muốn
bức hắn, rốt cuộc hắn đã làm sai cái gì? Tại sao hắn phải bị các người
từng bước ép sát? Hắn không cho phép! Không cho phép!

Sát khí thổi đến, ngọc quan trên đầu Thanh Phong rớt ra, tóc bay tán loạn, một thân điên cuồng!

“Thái tử điện hạ, ngài nói quá lời. Thiệu Dã sao có thể bức ngài? Thiệu Dã
chỉ là nói sự thật, chờ đợi hay không phải xem ý của thái tử.” Bình tĩnh nói xong, Thiệu Dã liếc mắt nhìn Thanh Phong đang thịnh nộ, không chút
để ý nói: “Thái tử điện hạ, ngài suy nghĩ cho cẩn thận rồi tuyên Thiệu
Dã tới.” Dứt lời, trước đôi mắt đỏ như máu của Thanh Phong nghênh ngang
rời đi.

Tại Tây Uyển.

Phượng Hoàng ngồi một mình ngơ ngẩn trước cửa sổ.


Đột nhiên chi ca một tiếng, cửa mở ra, Phượng Hoàng không quay đầu, theo bản năng cứng người lại.

Dáng người cao to lười biếng nghiêng người tựa vào khung cửa, Thiệu Dã
nghiền ngẫm nói: “Sao, vẫn còn giận ta vì ta đả thương bạn của ngươi?”

“Không dám.” Lạnh lùng, không có một chút cảm xúc. Nhưng từ sự bình tĩnh trong lời nói của nàng Thiệu Dã cảm thấy được một tia sợ hãi.

Khóe môi gợi lên một chút tươi cười, tốt lắm, Thiệu Dã ta muốn chính là loại cảm giác này.

Chậm rãi đi đến gần Phượng Hoàng, ngón trỏ thon dài sờ tóc đen rủ xuống của
nàng, Thiệu Dã cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, hơi thở ấm áp phả ra trên tai nàng, Phượng Hoàng rùng mình, có ý nghĩ muốn giết
người.

“Như thế nào, không muốn để ý đến gia sao?” Thiệu Dã đối
với phản ứng của nàng có chút không hài lòng, buông miệng, kéo đầu vai
của nàng, bắt buộc nàng đối diện với hắn.

Đón nhận đôi mắt tà mị
kia, Phượng Hoàng lạnh lùng cười: “Quả thật lão nương không muốn để ý
ngươi, nhưng lão nương muốn giết ngươi.”

“Nga, hôm nay tâm tình
của Thiệu Dã ta rất tốt, sẽ cho ngươi một cơ hội.” Ý cười Thiệu Dã trong suốt lấy ra một thanh đoản kiếm nhét vào tay Phượng Hoàng, chỉ vào trái tim của hắn, lẩm bẩm nói: “Đâm mạnh vào, Tiểu Phượng Hoàng của ta.”

Tiếng nói trầm thấp mang theo dụ hoặc, nhẹ nhàng truyền vào tai Phượng Hoàng, tay nắm đoản kiếm có chút run rẩy.

“Ngươi cho là lão nương không dám sao?”

Thiệu Dã cười mà không nói, ánh mắt mang theo tà khí nhìn vào mắt Phượng Hoàng, giống như cười nhạo sự yếu đuối của nàng.

“Đi chết đi!” Phượng Hoàng giận dỗi, vung đao lên, đâm thật sâu vào vai
trái Thiệu Dã, máu tươi chảy ra, Phượng Hoàng bối rối. Tại sao hắn không phản kháng?

“Tiểu Phượng Hoàng của ta.” Thiệu Dã quay đầu liếc mắt nhìn đoản kiếm trên vai, đùa cợt cười:

“Ngươi có phải yêu bản Thiệu Dã ta hay không?”


Trong mắt Phượng Hoàng có chút kinh hoảng, mạnh mẽ đẩy hắn ra, mắng chửi nói: “Biến thái!”

Thiệu Dã lui về phía sau vài bước, chẳng hề để ý rút đoản kiếm ra, nhẹ dỗ nói: “Thay ta băng bó vết thương.”

“Ta không làm!” Phượng Hoàng căm tức nhìn Thiệu Dã, âm thầm oán hận chính mình thủ hạ lưu tình.

Giống như kẻ điên vậy, nên đâm hắn từng đao từng đao!

”Cút ra ngoài!” Lòng Phượng Hoàng rối loạn, quay lưng không chịu nhìn hắn.

Thật lâu sau, chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, hình như có vật nặng rơi xuống
đất, Phượng Hoàng xoay người lại, nhìn thấy Thiệu Dã nằm trong vũng máu. Trong lòng căng thẳng, Phượng Hoàng đi tới chỗ hắn, nhìn sắc mặt Thiệu
Dã trắng bệch, lại nhìn đoản kiếm dính đầy máu, trong lòng đấu tranh dữ
dội.

Cuối cùng, Phượng Hoàng ngồi xổm xuống, xé vạt áo chính mình, băng bó cầm máu cho hắn.

Suy yếu mở đôi mắt đang nhắm chặt, Thiệu Dã một tay xoa hai má Phượng
Hoàng, cười vui mừng mà tự tin. “Tiểu Phượng Hoàng, ba ngày sau Thiệu Dã ta nhất định đem đầu Hướng Nam Thiên đến cho ngươi làm bóng để đá.”

Tay Phượng Hoàng cứng đờ, hung tợn trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Câm miệng!”

Tử Hoa lâu.

Đêm khuya, là thời gian rất tốt để ngủ, nhưng hai cái đại nam nhân lại ngồi ở trong phòng cầm đuốc ngồi đánh cờ, cộng thêm người trên giường còn
ngáy to để làm nhạc đệm.

“Trường Không huynh, ta có thể đi ngủ trước hay không?” Vong Xuyên đã xuất hiện quầng thâm quanh mắt, đánh ngáp hỏi.

Nguyên Thần Trường Không tinh thần tươi tỉnh đặt xuống một quân cờ trắng, cười nói: “Đương nhiên có thể, chờ bản công tử thắng ván cờ này, Lang huynh
có thể yên nghỉ.”

“Khụ khụ, thầy bói nói qua, số mạng ta lớn,
phúc tinh chiếu rọi, không đến trăm tuổi sẽ không yên nghỉ.” Vong Xuyên
xoa xoa mi tâm: “Qua hai canh giờ, chúng ta đã chơi tổng cộng gần mười
hai ván cờ, Trường Không huynh muốn đánh với ta mười hai ván cờ, có phải cố ý không cho ta ngủ hay không?”


“Hì hì.” Chìm trong mộng đẹp
Quân Tiểu Tà cười ra tiếng, mí mắt Nguyên Thần Trường Không run lên hai
cái. Nha đầu kia đã dùng ánh mắt dâm loạn nhìn hắn cả một ngày, lúc này
ngay cả nằm mơ cũng bật cười, không phải là lại nghĩ đến cái gì đi?

Không được, chờ chuyện này kết thúc, thế nào cũng phải đem nàng tử hình ngay tại chỗ mới được!

“Nếu Lang huynh mệt mỏi, vậy thì nghỉ ngơi đi.” Nguyên Thần Trường Không để
xuống con cờ cuối cùng, tay áo dài vung lên, tắt đi ngọn đèn.

Vong Xuyên cười gượng hai tiếng: “Hay là thôi đi, chúng ta tiếp tục chơi cờ.” Lại muốn hại ta, không có cửa đâu!

Đốt đèn, đã thấy Nguyên Thần Trường Không nằm nghiêng trên giường, ôm Quân
Tiểu Tà nhắm mắt ngủ. Vong Xuyên trêu tức nói: “Trường Không huynh, muội tử của ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, ngươi làm như vậy hình như không ổn lắm?”

“Bản công tử làm việc luôn luôn có trách nhiệm, Lang huynh không nên làm phiền.”

Một câu làm Vong Xuyên cười gượng liên tục, Nguyên Thần Trường Không, ngươi cũng thật bá đạo đi.

Quên đi, vẫn là nắm chặt thời gian nghỉ ngơi cho tốt, đánh nhau là chuyện mất rất nhiều thể lực.

Chân trước Vong Xuyên vừa mới rời đi không đến một khắc, ngoài cửa Tử Hoa
lâu liền truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Khóe
miệng Nguyên Thần Trường Không gợi lên một chút cười yếu ớt, làm cho bổn tọa đợi lâu như vậy mới hiện thân, các ngươi thực đáng chết. Thích thú
mở ra cửa sổ, nhảy lên nóc nhà, giả tiếng chim đỗ quyên kêu hai tiếng
nói: “Người ở lầu hai, phòng chữ Thiên.”

Những người đó vừa nghe ám hiệu, nhất thời kích động như gà chọi, xông vào phòng chữ Thiên như châu chấu.

Giây lát, trong phòng Vong Xuyên truyền ra tiếng đánh nhau, Nguyên Thần
Trường Không cười tủm tỉm trở lại trên giường, tiếp tục ôm Quân Tiểu Tà
nghỉ ngơi.


Những nhân vật nhỏ này còn không tới phiên bổn tọa ra
tay, chờ khi cá lớn mắc câu, bổn tọa nhất định sẽ đưa các ngươi một phần đại lễ!

Vong Xuyên ngươi chỉ muốn lo cho thân mình, không đơn giản như vậy đâu.

Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Tử Hoa lâu đã bị rất nhiều quan binh vây chật ngay cả con kiến cũng không lọt, thủ lĩnh đội quân một thân quân phục
ngồi ngay ngắn trên ngựa, vung tay lên, uy nghi nói:

“Lục soát!”