Edit: Hồ Điệp Nhi
~~~
“Quân chủ.” Tiếng nói mềm mại yếu ớt từ cửa sổ truyền đến.
Trên trán Nguyên Thần Trường Không hiện ra cái ‘#’, năm ngón tay nắm chặt, trong mắt đầy lãnh lẽo.
Chết tiệt, khi nào không trở về, lại trở về ngay lúc này!
“Vào đi!”
Cửa sổ được mở ra một cơn gió lạnh liền thổi vào phòng, Tử Tịch cùng Sơ Lâu Anh phong trần mệt mỏi tiến vào phòng, cung kính hành lễ: “Quân chủ!”
Nguyên Thần Trường Không ngồi thẳng dậy, vẻ mặt âm tình bất định, nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện đã làm xong?”
“Khởi bẩm quân chủ, chưởng môn Hoa sơn vừa nạp thêm một nữ đệ tử cho đủ số.”
Sơ Lâu Anh nửa cúi thấp đầu, khóe mắt liếc về phía sau lưng Nguyên Thần
Trường Không, phát hiện có người nằm ở trên giường, khóe miệng co rút,
mắng to chính mình là ngu ngốc, sao lại chọn ngay lúc này để trở về?
Tử Tịch cũng nhận thấy tình hình không thích hợp, liền nở một nụ cười xinh đẹp: “Quân chủ, ta cũng đã thay mặt ngài ân cần thăm hỏi chưởng môn Hoa sơn. Khoảng chừng không quá ba tháng hắn không thể bước xuống giường
được.”
“Hửm?” Nguyên Thần Trường Không mất tập trung, ánh mắt nhìn Tử Tịch một cách khó hiểu.
“Quân chủ ngài nhìn gì vậy? Mặt của ta có dính gì sao?” Tử Tịch sờ sờ mặt
mình, Sơ Lâu Anh bỗng ho khan hai tiếng, nói: “Tử Tịch cho hắn uống
triền miên hoan.”
Khóe miệng Nguyên Thần Trường Không run lên,
triền miên hoan không phải là thúc tình dược, mà là một loại thuốc mê
làm cho người ta thích ngủ. Nằm ngủ trên giường đúng ba tháng, Tử Tịch
này cũng đủ ngoan độc.
“Nay các ngươi đã trở về, bổn tọa có việc giao cho các ngươi.” Nguyên Thần Trường Không nói xong, liền cất bước đi ra ngoài.
“Đây không phải là phòng riêng của quân chủ sao?” Tử Tịch buồn bực, Sơ Lâu
Anh dở khóc dở cười cho nàng một cái ánh mắt: Đừng nói nữa, cẩn thận sẽ
gặp tai ương.
Thính lực của Nguyên Thần Trường Không rất cao,
nghe được những lời của Tử tịch liền bước chậm lại, lành lạnh nói: “Tả
hộ pháp, ngươi muốn trở về hang Bách Hoa bế quan phải không?”
Nhìn đi! Sơ Lâu Anh lực bất tòng tâm lắc đầu, miệng nhỏ của Tử Tịch khẽ
nhếch, vừa nghĩ đến phải nuôi dưỡng trên trăm loại rắn độc tại hang Bách Hoa, liền đổ mồ hôi gượng nói: “Cám ơn quân chủ quan tâm, tạm thời ta
còn chưa có muốn đi.” Ta không có nói cái gì hết mà, sao hôm nay tính
tình của quân chủ khó chiều thế?
Đi vào một gian phòng khác,
Nguyên Thần Trường Không ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: “Người của
Diễm Sát đường cũng đã đến kinh thành.”
Hai người ngơ ngẩn, không dám đáp lời.
Người của Diễm sát đường xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn hung tàn không chừa
đường sống, trên giang hồ là một môn phái rất khó đối phó. Cho tới nay,
diễm sát đường ở trong tối, Yểm cung ở ngoài sáng, hai bên xung đột
không ngừng, nhưng Yểm cung chưa từng đuổi tận giết tuyệt, nay nó lại
xuất hiện tại kinh thành, chỉ sợ chuyện không đơn giản.
Có chút
suy xét, Sơ Lâu Anh nói: “Diễm sát đường đến kinh thành có phải là vì
thuý ngọc huyết hay không?” Sự xuất hiện của bọn họ quá trùng hợp, làm
cho người ta phải suy nghĩ.
“Quân chủ gặp bọn họ khi nào?”
Nguyên Thần Trường Không liếc Tử Tịch một cái, ánh mắt bình tĩnh lại hiện lên
tia sắc bén. Tử Tịch lung túng quay đầu, trong lòng oán thầm: ta chọc
giận quân chủ lúc nào vậy, sao hắn luôn nhắm vào ta không vậy?
“Tả hộ pháp, hiện tại ngươi đi liên lạc với các cứ điểm của tử sĩ ám dạ.
Bổn tọa sẽ lấy khói làm tín hiệu báo động, gặp khói báo động, lập tức
hội hợp.”
Tử Tịch: “…” Ta vừa mới trở về, còn chưa được tắm, ngủ một giấc, uống một miếng trà nóng…
“Thế nào? Tả hộ pháp không hài lòng với ý của ta?” Nguyên Thần Trường Không
nhẹ nhàng cười, trong mắt phượng hiện lên một chút trêu tức. Đừng nghĩ
rằng là trợ thủ đắc lực của bổn tọa có thể phá hư chuyện tốt của bổn
tọa, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng như thế!
“Quân chủ…” Đã
nhiều ngày đi đường mệt nhọc, ngay cả Sơ Lâu Anh là nam nhân cũng có
chút không chịu nổi, huống chi Tử Tịch là nữ nhân yếu ớt? Sơ Lâu Anh cả
gan cầu tình, không nghĩ tới mới nói hai chữ, đã bị ánh mắt như đao của
Nguyên Thần Trường Không bay tới đành phải ngậm miệng.
“Như vậy
đi, nhiều người thì đỡ tốn sức, hữu hộ pháp ngươi hãy đi theo trợ giúp
tả hộ pháp đi.” Nói xong, người nào đó nhắm hai mắt.
Hai người hóa đá, kinh ngạc nhìn quân chủ anh minh vĩ đại của bọn họ khóc không ra nước mắt.
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh!”
“Ừ.” Cho đến khi hai người ra khỏi phòng, khóe miệng Nguyên Thần Trường Không mới khẽ cong lên.
Ngoài phòng, bóng đêm kết thúc, ánh mặt trời vẫn chưa lên, không khí buổi
sáng vẫn còn mờ sương, tuy đã là tháng năm, nhưng gió thổi qua vẫn làm
người ta cảm thấy rét lạnh.
“Ôi chao, ta chọc giận quân chủ chỗ nào vậy, lúc trước cũng không thấy hắn như vậy.” Tử Tịch không vui, oán giận nói.
Sơ Lâu Anh bật cười: “Ngươi cũng đừng hỏi, nên đi làm chính sự trước đã.
Việc của Diễm sát đường quả thật kỳ quái, chúng ta cũng không thể khinh
thường.” Nói xong, đem áo khoác chính mình cởi xuống choàng cho Tử Tịch, ánh mắt mềm nhẹ: “Sau khi làm xong chuyện, ta làm chủ, mời ngươi đến
Quế Hương lâu uống trà.”
“Hữu hộ pháp, ngươi không phải có tình ý với ta đấy chứ?” Tử Tịch quay đầu, mỉm cười hỏi.
Cách một tầng sương mỏng manh mờ ảo, khóe mắt nàng rơi lệ càng làm cho người ta mê muội, Sơ Lâu Anh thất thần trong giây lát, cười cười: “Mị lực của đại tiểu thư Tử Tịch, nam nhân trên thế gian này có mấy ai có thể chống đỡ được?”
“Vậy là ngươi thừa nhận?” Tử Tịch ôm cánh tay, ung
dung nhìn hắn. Trong mắt Sơ Lâu Anh có chút mất tự nhiên, liền ngẩng
đầu, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa, trong vắt như suối.
Tử Tịch nhìn
thấy hình ảnh chính mình trong đôi mắt chân thành tha thiết kia, trong
lòng chua chát, giọng xa cách nói: “Ta phải đi trước, cáo từ.” Dứt lời,
thân mình nhoáng lên một cái, biến mất trong màng sương mờ mịt.
Tử Tịch đi cực nhanh, Sơ Lâu Anh còn chưa kịp hoàn hồn.
“Tử Tịch, ngươi biết không? Ta tuyệt đối không để ý đến quá khứ của ngươi.”
Sơ Lâu Anh tự cười chính mình. Trong lòng không biết làm sao, nhưng lại
rất thoải mái. Cũng đúng, một nữ tử hoạt bát đã bị cha dượng bán vào
thanh lâu từ nhỏ, thấy nhiều trò hề của nam nhân, làm sao có thể dễ dàng trao tình cảm cho một nam nhân nào?
“Thôi, cứ để mọi chuyện tùy duyên.”
Tử Tịch chưa đi cũng nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ kia, đỏ mắt
nói: “Sơ Lâu Anh, không phải ta không biết tâm ý của ngươi, nhưng thật
sự là ta không xứng với ngươi. Một nam tử như ngươi, phải có một nữ nhân thật sự tốt mới xứng đáng với ngươi.”
Một lát sau, Phượng Hoàng
xuất hiện trên đường phố kinh thành, chạy hối hả như có thú dữ đuổi theo phía sau. Cách nàng không xa, một bóng dáng như ma quỷ không nhanh
không chậm đi phía sau. Cảnh tượng này giống như mèo vờn chuột, kì lạ
đến nỗi nói không nên lời.
“Đồ khốn kiếp nhà ngươi, người mà tới
gần lão nương sẽ chết cho ngươi xem!” Phượng Hoàng chạy hết nổi phải
dừng lại, chống đầu gối xoay người mắng hắn.
“Ha ha a, mạng của ngươi là của ta, ta không cho ngươi chết, diêm vương hắn cũng không dám lấy.”
Thiệu Dã một thân màu đen đứng ở xa xa, giọng bi thương cười nói.
Phượng Hoàng giận đến nỗi hai mắt đỏ lên, cắn răng hỏi: “Ngươi thật sự muốn
như thế nào?” Cố ý thả nàng đi, hiện tại lại đuổi theo, nam nhân này tâm lý biến thái!
“Muốn như thế nào liền như thế ấy, Thiệu Dã ta luôn luôn thích gì làm đó!”
“Phi! Ngươi ít tự cho là đúng đi!” Phượng Hoàng đứng thẳng người, thở phì
phò: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì tự mình ra tay, lão nương tuyệt không để ngươi uy hiếp.”
“Phải không? Đừng quên mạng của Kích Chiến còn
đang trong tay của ta.” Thiệu Dã lơ đễnh đi tới trước mặt nàng, đưa tay
sờ cằm Phượng Hoàng, nhẹ cười nói: “Mạng của hắn, sớm hay muộn bản Thiệu Dã ta sẽ lấy. Về phần ngươi, đời này đừng mơ tưởng thoát được lòng bàn
tay của bản Thiệu Dã ta.”
Phượng Hoàng kinh ngạc nhìn hắn, nụ
cười của hắn tựa như lưỡi dao của ác ma cắt qua lòng nàng, nàng đau đến
nỗi phải thở dồn dập.
Trong trí nhớ của nàng, cũng có một nam nhân cuồng vọng như vậy, tùy ý đoạt lấy tất cả của nàng.
Nhưng sau khi đoạt lấy nàng thì sao? Cho nàng uống thuốc độc, quăng vào hang
sói, nhìn nàng đau đớn giãy dụa sống không bằng chết!
Phượng
Hoàng bỗng cất tiếng cười to, cười cười, nước mắt chảy ra: “Đem đầu của
tên cẩu quan Hướng Nam Thiên giao cho lão nương, cả đời này ta sẽ theo
ngươi, có dám hay không?”
“Bổn thiếu gia dựa vào cái gì phải làm việc này cho ngươi?” Trong mắt Thiệu Dã hiện lên một chút tối tăm.
“Vậy ngươi cũng đừng mơ tưởng ra lệnh cho ta.” Phượng Hoàng nói xong, liền đâm đầu vào tường…