Manh Sủng Liệt Thê

Chương 25: Canh hai

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Đại sư huynh!” Ánh mắt Quân Tiểu Tà nặng nề, thất vọng nhìn chăm chú vào nụ cười dữ tợn của Thanh Phong đang ở trước mắt nàng, đau lòng nói: “Ngươi thật sự là đại sư huynh đã từng thương yêu che chở cho ta sao?”

Đại sư huynh của nàng, vẻ mặt luôn tươi cười, gặp người thì rộng rãi cởi
mở, là ánh nắng ấm áp nhất vào mùa đông lạnh giá. Nhưng hắn đâu rồi,
giữa đôi lông mày che giấu sự ác độc, ánh mắt sâu thẳm, tựa như gió lạnh thấu xương vào tháng chạp, bọn họ căn bản không phải cùng một người,
thật sự không phải!

Thanh Phong hơi ngẩn ra, vẻ ác độc giảm đi, chỉ còn lại vẻ kinh hoảng không biết làm sao.

Ta là thái tử được dân chúng kính yêu, ta không thể lộ ra vẻ mặt không chịu nổi này, ta không thể.

Tạm điều chỉnh cảm xúc không khống chế được, Thanh Phong che giấu ánh mắt,
giấu đi nội tâm lo lắng cùng bối rối, mềm nhẹ nói: “Tiểu sư muội, thực
xin lỗi, huynh không phải cố ý. Huynh chỉ là rất quan tâm đến muội, cho
nên.... Muội đừng giận huynh muội nhé?”

“Được, ta không tức
giận, ngươi buông tay ta ra trước đã.” Từ sự thay đổi trong mắt hắn Quân Tiểu Tà đã đoán đúng, trừ bỏ cảm giác cảm thấy xa lạ đồng thời trong
lòng nàng cũng sinh ra một cỗ cảm giác sợ hãi. Đối mặt với cảm xúc không khống chế được của Thanh Phong, nàng không thể không bắt buộc chính
mình phải tỉnh táo.

Thanh Phong xác định nàng không có ý chạy trốn, mới thả lỏng đề phòng.

Vuốt vuốt cổ tay đau nhức, Quân Tiểu Tà kiềm chế trái tim đang đập loạn, mỉm cười thân thiện: “Đại sư huynh, đồ nhi cùng đồ tôn của muội đang ở nơi

nào vậy?”

“Ừ, huynh đã cho Thiệu Dã đưa bọn họ đến biệt viện của huynh làm khách, tiểu sư muội, huynh mang muội đi gặp bọn họ.”

Thanh Phong thản nhiên cười, nụ cười ôn nhu sáng ngời, giống như vừa rồi
không có xảy ra chuyện gì, nếu không phải cổ tay nàng đang đau đớn, Quân Tiểu Tà thiếu chút nữa sẽ nghĩ tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo
giác của nàng.

Mà người thay đổi chính là thay đổi, mặc dù hắn
biểu hiện như không có xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt của hắn đã bán
đứng con người của hắn.

Đây là một ngõ tối, người qua lại rất ít, mà nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, nếu xông ra ngoài, nàng
không nắm chắc phần thắng, hơn nữa nếu nàng bỏ trốn, Phượng Hoàng cùng
Kích Chiến làm sao bây giờ? Trong lòng Quân Tiểu Tà đang diễn ra hơn
trăm loại suy nghĩ, dưới ánh mắt chuyên chú gần như si mê của Thanh
Phong nàng bất chấp khó khăn đi theo phía sau hắn hướng biệt viện đi
tới.

Vì muốn làm dịu đi không khí căng thẳng, Quân Tiểu Tà thuận miệng hỏi: “Đại sư huynh, biệt viện của huynh ở nơi nào?”

“Tử Vi các ở thành đông, là phụ... Phụ thân đại nhân thưởng cho của ta
làm nơi ở.” Hai chữ Phụ hoàng không thể nói, hiện tại hắn chỉ muốn làm
đại sư huynh của nàng, mà không phải là thái tử quyền cao chức trọng
kia.

Hắn chán ghét tranh giành cấu xé lẫn nhau trong hoàng cung,

càng mệt mỏi phải đối phó với các âm mưu quỷ kế đưa tới người hắn, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, để đạt được những gì mình muốn phải
giẫm đạp lên người khác, hoặc là phải bị người khác giẫm đạp đi lên. Một khi đã như vậy, vì sao hắn phải để cho người khác giẫm nát dưới chân?

Chỉ cần hắn thành công, hắn nhất định sẽ dẹp yên thế gian đầy gập ghềnh này, tạo ra một quốc gia hoàn mỹ!

Trong lòng Thanh Phong nóng rực, vẻ mặt biểu lộ tràn đầy khát khao về tương
lai tốt đẹp. “Tiểu sư muội, muội biết không? Huynh đã từng nghĩ muốn
mang muội đến kinh thành, mang muội đi xem những cảnh vật huynh thích
nhất, mang muội đi ăn những món ăn quý và lạ nhất ở Tử Hoa lâu, du
thuyền trên hồ, đi chơi trong tiết thanh minh, bất kể làm huynh làm
chuyện gì, đều nghĩ về muội trước tiên.”

Ánh mắt của hắn nóng
bỏng như thế, giống nhau muốn thiêu đốt nàng, Quân Tiểu Tà rất nhanh
xoay đầu, bối rối nói: “Sư huynh, còn bao lâu nữa mới đến nơi?”

“Tiểu sư muội, vì sao muội không dám nhìn huynh?” Thần kinh Thanh Phong nhạy
cảm giống như ra-đa, bước nhanh chặn Quân Tiểu Tà lại, nhíu mày trợn mắt nhìn nàng.

Trong lòng Quân Tiểu Tà cảm thấy sợ hãi, hiện tại
Thanh Phong quả thực tựa như dã thú tàn bạo, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng làm cho nàng không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.

“Không phải không dám nhìn huynh, ban đêm trời tối, ta phải chú ý đường đi
dưới chân, chúng ta đi thôi.” Từ trong kẽ răng run rẩy nói ra một câu,
Quân Tiểu Tà theo bản năng kéo ra khoảng cách với hắn.


Ánh mắt
Thanh Phong biến hóa thất thường, Quân Tiểu Tà nhìn như bình tĩnh, nhưng trong mắt lại đầy sợ hãi như nai con bị hoảng sợ lại không tránh được
ánh mắt của hắn. Trong lòng không khỏi giận dữ, trước kia tiểu sư muội
luôn dính lấy hắn không buông, nhưng từ khi Nguyên Thần Trường Không
xuất hiện, tất cả đều đều thay đổi. Có phải chỉ cần hắn ta biến mất,
tiểu sư muội sẽ đối với hắn giống như trước kia?

Thanh Phong cứ
khăng khăng nghĩ như vậy, cũng không đè nén cảm xúc của bản thân, không
nói hai lời liền đánh ngất xỉu Quân Tiểu Tà, khiêng nàng trên vai biến
mất trong màn đêm.

Cùng lúc đó, đang sắp tiến vào hoàng cung bỗng nhiên Nguyên Thần Trường Không cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp,
truyền âm cho Vong Xuyên: “Lúc chúng ta rời đi, Tiểu Tà đang làm cái
gì?”

“Chờ Phượng Hoàng cùng Kích Chiến, làm sao vậy?” Vong Xuyên khó hiểu.

“Không xong.” Nguyên Thần Trường Không mày kiếm nhăn lại, hóa thành một tia sáng rồi biến mất.

Hắn sao có thể quên còn một tên thái tử, mặc kệ nói như thế nào thì nơi này cũng là kinh thành mà không phải là Yểm cung.

Nếu Quân Tiểu Tà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nguyên Thần Trường Không cũng không biết được, giờ phút này hắn bối rối như thế nào.

Khi hắn chạy về khách điếm, phát hiện tờ giấy nhắn lại của Quân Tiểu Tà để ở đầu giường, đôi mắt nổi lên mưa rền gió dữ, tên ngu ngốc này!

Chửi nhỏ một tiếng, xoay người rời đi.

Hắn vô cùng biết rõ lai lịch Thái tử, hiện tại Thanh Phong nhất định sẽ
không kiêng nể gì mà đem Quân Tiểu Tà vào hoàng cung, nếu vậy chỉ còn có một chỗ.

Cưỡi ngựa chạy về hướng Tử Vi các, nhưng khi trên đường đi, phát hiện Thanh Phong đang lén lút.


Lại nhìn thấy người đang được hắn đầu khiêng trên vai, trong mắt Nguyên
Thần Trường Không hiện lên một chút ham muốn giết người, dám đem lời nói của bổn tọa vào tai này ra tai kia?

Nguyên Thần Trường Không giận dữ, nhưng không phát tác, mà là yên lặng không tiếng động theo đuôi Thanh Phong lẻn vào sân.

Trở lại biệt viện của chính mình, Thanh Phong liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy
chỉ cùng Nguyên Thần Trường Không giao thủ có một lần, nhưng hắn vẫn
biết rõ võ công bản thân kém hắn ta. Nhưng việc này đâu có quan trọng,
Thiệu Dã mà ra tay, nhất định có thể bắt được người, đến lúc đó, ở trước mặt hắn, bản cung sẽ tự mình phá hủy ý nghĩ không an phận của hắn! Tiểu sư muội là của bản cung, bản

cung muốn người nào, chưa bao giờ thất bại!

Khi nghĩ đến đó Thanh Phong ngửa đầu cười to, cười xong lại thấy bi thương, ôm Quân Tiểu Tà đang hôn mê trong lòng lẩm bẩm nói: “Tiểu sư muội, muội chớ có trách huynh, huynh cũng thân bất do kỷ, huynh cũng không biết vì cái gì mà huynh biến thành như vậy…” Nói xong, lại nhỏ giọng khóc thút
thít.

Nguyên Thần Trường Không yên lặng nhìn chăm chú vào mọi hành động của hắn, trong lòng không biết phải nói cảm xúc như thế nào.

Nam nhân vì quyền lợi mà mất đi lý trí, chuyện như vậy hắn đã gặp rất
nhiều, thậm chí ngay cả chính hắn cũng từng lún sâu vào, nhưng có được
điều đó thì như thế nào? Mọi việc có được sẽ có mất đi, chỉ có đến thời
điểm bị mất đi, mới hiểu rõ bản thân lúc trước ngu xuẩn như thế nào. Hắn đã từng mất đi người hắn quý trọng nhất, cho nên, hắn tuyệt đối không
cho phép bi kịch tái diễn lần nữa.

Thanh Phong, người có thể cứu
ngươi chỉ có bản thân ngươi, chỉ cần ngươi không thương tổn Tiểu Tà, bổn tọa có thể không để ý đến những việc ngươi làm, nhưng nếu làm tổn
thương nàng một chút nào, ngươi phải chết!

“Xuất hiện đi.” Không biết khi nào, Thanh Phong đã ngồi ngay ngắn tại đầu giường, vẻ mặt hờ hững nói.

Nguyên Thần Trường Không hơi ngẩn ra, đang muốn cất bước, ngoài cửa đã có một người đi đến.