Edit: Boringrain
Thấm thoát, hôn lễ của Giang Dĩ Bác và Thủy Băng Tuyền đã cận kề.
Sớm tinh mơ, Thủy Băng Tuyền mơ màng trở mình tỉnh giấc, lại chẳng thể nào chợp mắt thêm tí nữa. Bèn xoay người nhìn Tiểu Miêu ngủ ngon lành bên cạnh, khóe môi nàng bất giác hé nụ cười.
Những ngày này, dân chúng Bắc cảnh vì hôn sự của nàng và Giang Dĩ Bác mà xôn xao hẳn lên. Từ kinh ngạc lúc đầu, chuyển sang lặng lẽ tiếp nhận, rồi thật lòng chúc phúc. Nàng hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của họ.
Bách tính Bắc cảnh còn vậy, huống hồ là người trong thiên hạ? Chỉ sợ ngoài kia dùng hai chữ sục sôi cũng chẳng đủ hình dung.
Nàng vốn chỉ nghĩ cùng Dĩ Bác cử hành một hôn lễ nho nhỏ, dè đâu…
Giang Dĩ Bác lại gióng trống khua chiêng phát thiệp khắp thiên hạ, đủ biết hôn lễ này náo động đến mức nào.
Hắn chẳng những sắp xếp cho Thủy, Trương hai nhà đến Bắc cảnh một chuyến mà còn mời nhiều cự phú khắp Thanh Lăng, thậm chí vài đại môn phái trên giang hồ cũng nể mặt tham dự…
Cũng bởi sự kiện này, từ vài ngày trước, khách mời đã nườm nượp đổ về Tân Thành, làm lợi cho không biết bao nhiêu thương hộ. Đã thế, Giang gia còn bao hết các quán trọ trong vùng, nhằm tiếp đãi khách mời.
Thủy Băng Tuyền hít một hơi rồi đứng dậy, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy xung quanh vẫn còn lượn lờ màn sương trắng.
Hôm nay đã là ngày mười sáu, chỉ hai ngày nữa thôi, những ngày độc thân của nàng sẽ kết thúc. (Thiệt tình mình không muốn mở cái ngoặc này đâu, nhưng mà muốn nói quá, chị ấy lấy Trữ Thiên Hợp rồi, đâu ra còn độc thân nữa? Nhưng bản gốc là vậy đấy, mình bó tay^^)
Thủy Băng Tuyền nhìn những tia sáng le lói ngoài trời, lòng ngổn ngang phức tạp. Nghiêm túc mà nói, đây mới đúng là lễ thành thân thật sự của nàng. Bởi lần này, nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng và Thiên Hợp cũng có một hôn lễ, nhưng kết quả, cả chàng lẫn hôn lễ của chàng đều thoắt đến thoắt đi. Tựa chùm pháo hoa chỉ hào nhoáng rực rỡ trong khoảng khoắc. Ngỡ là cả đời, vội đưa tay nắm bắt, hóa ra chỉ là hư không…
…………….
Giữa trưa hôm đó, bên trong gian phòng của Thủy Băng Tuyền, chủ quản Mẫu Đơn lâu – Hoa Cô trợn tròn mắt, miệng há lớn muốn rớt cả cằm xuống đất, bộ dáng như gặp quỷ. Bốn tỳ nữ phía sau nàng ta ngây dại đờ đẫn, đến cả Cảnh Trúc và Thu Nhi cũng kinh hồn bạt vía…
Bởi Thủy Băng Tuyền đang mặc thử cái áo cưới nàng mất tròn nửa tháng mới làm xong, tuy không thể so với áo của thời hiện đại, nhưng về cơ bản vẫn giống đến tám phần. Ngay cả giày cao gót nàng cũng chuẩn bị một đôi, lòng cười đầy tự mãn, nàng chắc chắn là cô dâu đẹp nhất trên đời.
Ngắm lại bộ áo cưới trên người, Thủy Băng Tuyền vô cùng hài lòng, bèn xoay nhẹ một vòng, làn váy bên dưới xòe ra như cánh hoa nở rộ.
Thủy Băng Tuyền mỉm cười gật đầu, đoạn ngẩng nhìn những tỳ nữ còn đang ngây ngẩn trong phòng. Tiếng cười khe khẽ bật lên, điểm thêm gương mặt nàng nét phong tình quyến rũ. Cộng thêm hiệu ứng của bộ y phục lộng lẫy, nét cười ấy đủ sức hấp dẫn mọi ánh mắt, khiến ai nấy mê mẩn đến đảo lộn đầu óc, rụng rời chân tay.
Ngay Hoa Cô từng may y phục cho không biết bao nhiêu phu nhân tiểu thư nhà quyền quý cũng bị sự xinh đẹp của Thủy Băng Tuyền hớp hồn, chỉ có thể nghẹn họng trân trân nhìn nàng như tiên nữ hạ phàm.
Đến khi Thủy Băng Tuyền cởi bộ váy cưới ấy ra mà tinh thần mọi người vẫn còn đang vân du trong cõi mộng.
Thủy Băng Tuyền cũng không để ý đến họ nữa, mà cười đủng đỉnh ra ngoài. Hóa ra khi yêu, người phụ nữ nào cũng khao khát được trở thành cô dâu đẹp nhất.
Giang Dĩ Bác, chàng đã sẵn sàng chưa? Thiếp sẽ gả cho chàng đấy, mang theo trái tim chân chính gả cho chàng.
…………….
Mặt trời lặn rồi lại lên, nắng vàng ươm trải khắp cả thế gian. Tiết trời hôm nay báo hiệu một ngày quang đãng, vừa sáng sớm mà bầu trời đã trong vắt không một gợn mây.
Ngày mười tám, hôm nay, chính là ngày lành của Giang thiếu gia và Bắc vương phi.
Đã có không ít người đổ xô lên con đường lớn của Tân Thành, trông ai nấy cũng háo hức vô cùng.
Tất cả tửu quán trên con đường này đều được Giang gia bao trọn, hơn nữa, ở hai bên đường, trải dài tử đầu đến cuối là vô số bàn tiệc với đủ loại thái thức gồm toàn sơn hảo hài vị mà cả đời những dân nghèo kham khổ như họ chưa từng thấy qua. Thậm chí Giang gia còn vô cùng hùng hôn tuyên bố, sẽ mở tiệc chiêu đãi tất cả dân chúng Tân thành trong một ngày đêm, không sợ mọi người ăn hết, chỉ sợ mọi người không đến ăn
Bởi thế, vừa sáng ra mà con đường này đã chật như nêm cối. Ai nấy đều hạ quyết tâm lớn, phải ăn cho đầy bao tử mới thôi.
Thịnh yến hoàng gia, hôn lễ hoàng tộc chắc cũng chỉ ở mức này mà thôi!
Không chỉ dân thường tặc lưỡi trước sự hào phóng của Giang gia mà ngay đến những phú hộ được mời cũng phải trợn mắt há mồm khi trông thấy cảnh này.
Là thương nhân, mọi thứ trong mắt họ đều được tự động quy ra bạc. Rồi khi thấy số bạc này biến thành từng đĩa thức ăn bị bọn dân đen nhồm nhoàm cho vào bụng thì đến cổ họng cũng ngứa ngáy không yên.
Trời ạ, số rượu trên bàn kia đều là hàng thượng đẳng, lại bị bọn họ tu ừng ực như uống nước lã thế kia?
Là bạc đấy, bạc cả đấy, ăn uống hổ lốn thế này thì tốn bao nhiêu cho phỉ?
Giang thiếu gia vui vẻ thành thân, vung bạc qua cửa đến họ cũng phải xót thay.
……….
Trương Quang Duệ và Lão tướng gia nhìn khung cảnh ăn uống tấp nập trên đường cái lúc này, bèn tặc lưỡi than rằng: “Trời ạ, Dĩ Bác yêu Tuyền Nhi đến là thảm, hắn điên rồi!” Cổ nhân dùng nghìn vàng mua một nụ cười của mỹ nhân, còn Giang Dĩ Bác hắn quả nhiên vạn kim không tiếc.
Lão tướng gia vui vuốt chòm râu dài, đôi mắt tinh tường từng trải qua dâu bể, nhìn thấu được sự đời cũng híp cười: “Tuyền Nhi quả có phúc.” Khiến cho ông ngoại ông đây cũng cảm thấy hãnh diện.
“Lão tướng gia, thiếu gia mời người vào an tọa.” Đại chưởng quầy từ đâu chạy lại, cung kính nói với lão tướng gia.
“Ha ha, được được.” Lão tướng gia gật đầu lia lịa, khuôn mặt tươi cười khiến cho những nếp nhăn xô vào nhau. Thanh Thanh, hẳn con đã được yên lòng?
“Để cháu đỡ ông vào trong. Dĩ Bác chừng sốt ruột muốn đi đón dâu rồi.” Trương Quang Duệ đứng kế bên nháy mắt đùa cợt. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ, trên đời lại có người phụ nữ khiến một Giang Dĩ Bác bình thản trầm tĩnh phải trở nên điên cuồng. Hơn nữa, người phụ nữ này lại là biểu muội có ‘tiếng xấu’ đồn xa của hắn. Chuyện đời quả không ai lường trước được.
“Quang Duệ.” Một tiếng gọi điềm đạm từ cách đó không xa truyền tới, Trương Quang Duệ ngoái đầu nhìn, rồi kinh ngạc kêu lên: “Hy!”
Trữ Hy đang chỉ huy bổ khoái trong phủ nha dọn lối từ Bắc vương phủ đến Giang gia, chợt thấy có bóng lưng quen thuộc, bèn gọi thử.
“Tổng quản, ông giúp ta đỡ lão gia vào đại sảnh trước.” Trương Quang Duệ lập tức phân phó cho Trương tổng quản đứng phía sau. Kể từ lần từ biệt ở kinh thành, cũng đã hơn một năm hắn không gặp Trữ Hy. Không ngờ…
“Dạ. Thiếu gia!” Trương tổng quản chạy đến trước, thay Trương Quang Duệ đỡ lão tướng gia.
“Trữ Hy bái kiến tướng gia!”
“Trữ quận vương không cần khách khí.” Lão tướng gia mỉm cười gật đầu, rồi xoay người đi thẳng về cửa lớn mở rộng của Giang phủ
Trương Quang Duệ nhìn Trữ Hy quay người phân phó vài tiếng rồi đi về phía hắn, trong lòng bỗng có cảm giác phức tạp. Hy hắn…
“Dĩ Bác thật… có tâm.” Trữ Hy nhìn Trương Quang Duệ, nhàn nhạt nói. Quả thực Giang Dĩ Bác đã đặt hết tâm tư vào hôn lễ này. Nhân lực, vật lực, không thua kém gì đại hôn của hoàng gia.
“Đúng vậy.” Trương Quang Duệ nhìn ra phía sau, thấy có người ăn no đến phải vuốt bụng, thì nhìn Trữ Hy cười hiểu ý.
Từ Giang phủ, pháo nổ rộn ràng theo làn khói trắng, đội kèn rước dâu hì hục thổi những bản nhạc vui tai…
Trữ Hy mỉm cười mà lòng ngổn ngang trăm mối. Ánh mắt hắn, cũng như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng đến cái kiệu hoa lộng lẫy hoa mỹ đang từ cửa lớn Giang phủ đi ra, theo sau là Giang Dĩ Bác mặc bộ hỷ phục đậm sắc đỏ.
Mái tóc dài như mây được buộc bằng mảnh tơ hồng, đầu tơ nhẹ bay phấp phới rồi đậu trên cánh vai, khiến gương mặt vốn đã tuấn lãng xuất trần càng thêm sống động. Đôi mắt đen láy sáng rỡ, khóe môi duyên dáng cong nụ cười lay động, hỷ phục đỏ tươi tôn quý mà ưu nhã. Phong nhã đến thế là cùng.
“Chúc mừng Giang công tử.”
“Chúc mừng Giang thiếu gia!”
Những lời chúc dồn dập đổ về từ bốn phương tám hướng, khiến gương mặt hắn càng thêm rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Giang Dĩ Bác vui vẻ chắp tay qua bốn phía: “Đa tạ, đa tạ. Chút rượu nhạt mong mọi người đừng chê, cứ uống thật thoải mái.”
Trương Quang Duệ đứng giữa đám đông, môi nhếch lên như cười như không nhìn Giang Dĩ Bác hôm nay vui sướng không chút che giấu, bèn cúi đầu lẩm bẩm: “Rượu nhạt ư? Ha, hắn cũng thật biết khiêm tốn.”
Thoáng chút thất thần, nhưng Trữ Hy nhanh chóng mỉm cười, thoải mái đáp: “Lần này Dĩ Bác quả thật mạnh tay, cũng chỉ hắn mới dám dùng vạn kim mua nụ cười mỹ nhân như thế thôi!”
Trương Quang Duệ liếc nhìn Trữ Hy một cái, khẽ thở dài, đoạn vỗ mạnh lên vai hắn: “Đêm nay chúng ta phải uống cho thỏa mới được. Chỗ rượu ấy đều là nữ nhi hồng thượng đẳng đấy. Không uống thì thật uổng phí.” Hy vọng ngày nào đó Hy cũng sẽ gặp được người phụ nữ của mình, như hắn vậy.
Trữ Hy hơi cúi mắt, lát sau mới ngẩng lên, hé ra nụ cười nhàn nhạt: “Cũng phải, không uống thì uổng phí cả đời.”
Hết đêm nay, nàng sẽ trở thành thê tử của Giang Dĩ Bác. Đã đến lúc hắn học cách buông tay.
Lại ngước nhìn bóng dáng tao nhã tuyệt luân của Giang Dĩ Bác, đáy mắt Trữ Hy toát lên sự chúc phúc chân thành. Chỉ cầu nàng hạnh phúc.
Cùng lúc này, người nản lòng lẩn trong đám đông nào chỉ có mình Trữ Hy, còn có một Phong Cô Tình mặc bộ y bào đen tuyền, tựa lưng vào góc tường, tay cầm vò rượu mạnh nốc ừng ực, môi cười giễu cợt. Quả không hổ là Giang Dĩ Bác, loại rượu hảo hạng thế này cũng dám đem ra cho đám ngu dân đối ẩm.
Dõi mắt xuyên qua đám đông, nhìn cỗ kiệu hoa lệ, con ngựa trắng phong nhã, người cưỡi trên nó vui sướng rặng ngời. Phong Cô Tình nheo mắt, thầm nghĩ, Giang Dĩ Bác, giờ khắc này ta chỉ ao ước được là người cưỡi con ngựa đó, dẫn đầu cỗ kiệu hoa đó. Tiếc thay, người nàng chọn chưa bao giờ là ta, chưa từng là ta.
Lại ngửa đầu hớp thêm một ngụm, Phong Cô Tình thì thầm: “Giang Dĩ Bác, ngươi tốt nhất phải cho cho nàng hạnh phúc, nếu không, ta nhất định không tha cho ngươi.”
“Chủ tử, thiệp mời của Giang phủ.” Chiến nhất nhìn bộ dáng ôm rượu thất thần lạc phách của chủ tử, chỉ đành than thở trong lòng, aizz…
Phong Cô Tình đưa tay cầm lấy tờ thiếp vô cùng tinh xảo, nhếch cười cay đắng, Giang Dĩ Bác…